Quay sang nhìn Triệu Linh Nhi đang lớn tiếng chỉ trích mình, Diệp Thành thản nhiên nói: “Ông ta vẫn bình thường!”
Lúc này, một tia thần niệm của anh đã bám vào trên người ông ta, đợi sau khi tỉnh lại, ông ta phát hiện bảo vật bị mất, khi đó việc đầu tiên chính là liên lạc với Lão Tông Chủ, khi đó...
chính là cơ hội để mình ra tay.
Mà chiếc nhẫn này...
Diệp Thành đặt chiếc nhẫn dính đầy bụi bẩn trong lòng bàn tay.
Cẩn thận xem kỹ một hồi, gương mặt lãnh đạm của Diệp Thành bắt đầu có tia vui sướng.
Chiếc nhẫn này là thứ rất hiếm thấy, có lẽ Lão Tông Chủ cũng không biết thứ này là gì nên mới dám để cho cấp dưới mang đi tùy tiện như thế.
Anh dùng ngón tay lau nhẹ, truyền linh lực vào trong, lớp ngoài vốn u ám, bám đầy bụi bẩn từ từ rớt xuống, tỏa ra hào quang như tia nắng ban mai.
Diệp Thành nhẹ nhàng chạm vào, truyền linh lực qua chiếc nhẫn, toàn bộ vẻ ngoài của chiếc nhẫn nhanh chóng hiện ra.
Đây là một chiếc nhẫn màu vàng, chất liệu không phải là kim loại vàng thô tục của phàm trần mà là Huyến Huy Kim cực kỳ hiếm có.Phía trên có điêu khắc hoa văn, trông không đẹp mắt nhưng thực tế, nó là pháp trận không gian đã biến mất từ lâu, nói cách khác, đây là một chiếc nhẫn không gian chứa vật.
Với trình độ của võ sĩ trên Địa Cầu thì họ hoàn toàn không có năng lực luyện hóa chiếc nhẫn này, Diệp Thành đoán, có lẽ chiếc nhẫn này là do ai đó của giới Tu chân truyền lại.
Tuy thứ này chỉ là rác rưởi đối với anh của đời trước nhưng lúc này, nó lại là bảo vật hiếm có.
Anh nóng lòng vội nhỏ máu để nhẫn nhận chủ thì phát hiện bên trên còn ấn ký xa lạ, đó là hơi thở thần hồn của Lão Tông Chủ, Diệp Thành mỉm cười, trực tiếp dùng thần niệm hủy diệt.
Bên kia, Triệu Linh Nhi và Triệu Nhã Nhi xem xét tình hình của ông lão xong, phát hiện người này vẫn còn thở thì mới yên tâm, gọi xe cấp cứu tới rồi họ mới từ từ đi về nhà.
“Chị ơi, rốt cuộc chuyện hôm nay là sao ạ?”, trên đường đi, Triệu Nhã Nhi càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, không nhịn được mà hỏi.
Triệu Linh Nhi mở miệng định nói nhưng lại không nói nên lời, nếu cố gắng giải thích thì bảo là tên kia đang cố gắng khoe của? Nhưng khoe của thì đâu cần đánh người, hơn nữa tuy Triệu Linh Nhi không thấy mặt ông lão kia nhưng trực giác nhạy bén mách bảo cô ta là mọi việc không đơn giản.
“Chẳng lẽ anh ta không phải người thường?” Ý nghĩ này lóe lên trong đầu của Triệu Linh Nhi nhưng cô ta vội lắc đầu, những người siêu phàm kia có ai không bễ nghễ lực lưỡng, hai mắt toát ra hào quang, nào giống tên này chứ.
Hơn nữa, người càng vĩ đại thì càng thấu hiểu sự quý giá của thời gian, phải tận dụng từng phút từng giây để nâng cao bản thân, sao có thể loanh quanh khắp nơi như thế? Cô gái này tự cho là mình đã phát hiện chân tướng nhưng không biết rằng, khi mình ngủ say hàng đêm, Diệp Thành vẫn đang ngồi xếp bằng, yên tĩnh hấp thu linh khí trời đất...
Trở lại võ quán, lông mày Triệu Linh Nhi giật giật, nhận ra vấn đề không đúng lắm...
thường thì lúc này, mọi người đã nên ở võ trường khổ luyện, sao giờ lại chẳng có chút âm thanh nào thế này? Cô ta tức khắc dẫn em gái chạy nhanh về phía võ trường, họ thấy mọi người đều ở đó nhưng lại đang vây thành một vòng tròn, không biết đang nhìn gì.
Triệu Linh Nhi bước tới bên ngoài đám đông, vỗ vai một người hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?” Người nọ cau mày, xoay thân lại thấy người thì vui vẻ đáp: “Đại sư tỷ, chị về vừa lúc...
Bát Quái Môn khinh người quá đáng!” Nói xong, cậu ta còn tránh người qua một để, khi nhìn thấy tình hình bên trong, Triệu Linh Nhi giật mình, hóa ra việc này đã ầm ĩ đến mức bố của cô ta biết rồi.
Thì ra mọi người bên ngoài vây thành một vòng tròn, bên trong có bốn người đang đứng, người gần cô ta nhất đúng là chủ võ quán Bát Quái - Triệu Nhân Thanh.Triệu Nhân Thanh có chút danh tiếng ở tỉnh Tô Bắc nhưng lúc này, sự căm giận đang hiện rõ trên mặt ông ta.
Vì những người đứng đối diện ông ta, dù là võ công hay thân phận địa vị đều cao hơn ông ta.
Đứng đối diện ông ta là một người đàn ông trung niên, trông khoảng bốn, năm mươi tuổi, tay chắp sau lưng đứng thẳng ngạo nghễ, vẻ mặt kiêu căng, hoàn toàn không coi người chung quanh ra gì.
Mà phía sau lão ta có một thanh niên khoảng hai mươi, cao lớn cường trắng, mặt chữ Quốc, biểu cảm khinh miệt nhìn người chung quanh.
Mà người thật sự làm Triệu Nhân Thanh tức giận không phải hai người trước mặt mà là đệ tử luôn được ông ta yêu thương như con ruột...
Trương Thiên Hàng! Nhìn hai đứa con gái tiến vào, hai mắt Triệu Nhân Thanh sáng rực: “Hai đứa, mau khuyên nhủ Thiên Hàng đi, thằng bé này muốn gia nhập Bát Quái Môn kìa!” Triệu Linh Nhi nghe thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống, Bát Quái Môn và võ quán Bát Quái đều tu luyện Bát Quái Chưởng, nhưng dù gì người ta cũng là một trong những môn phái có danh tiếng ở Hoa Hạ, còn có đại sư võ đạo trấn thủ.
Bởi vậy, người của Bát Quái Môn rất ngạo mạn, nhất quyết không thừa nhận võ quán Bát Quái là anh em của mình.
Người của Bát Quái Môn luôn cảm thấy mình hơn người khi gặp người của võ quán Bát Quái, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Nếu chỉ vậy thì thôi, ngược lại, Bát Quái Môn còn hay phái người tới võ quán để lừa gạt mấy đệ tử có thiên phú, dụ dỗ về phe mình khiến võ quán Bát Quái không ai nối nghiệp.
Trong lớp Đại Tân Sinh chỉ có Trương Thiên Hàng và Triệu Linh Nhi khó khăn chống đỡ.
Trong đó, Triệu Linh Nhi là con gái của chủ võ quán Bát Quái nên không ai có ý đồ với cô ta nhưng họ lại dùng mọi cách nịnh bợ Trương Thiên Hàng, anh ta cũng nhiều lần từ chối nhưng thật không ngờ, lần này, anh ta lại chủ động liên lạc, tỏ vẻ mình muốn gia nhập Bát Quái Môn.Triệu Linh Nhi vội tiến lên túm cổ tay Trương Thiên Hàng: “Đại sư huynh, không phải chúng ta đã hứa cùng nhau làm võ quán hưng thịnh sao? Vì sao anh lại rời đi?” Trương Thiên Hàng hất Triệu Linh Nhi ra, dùng giọng nói tự nhận là lạnh lùng nói: “Vì nơi này đã không còn thứ để tôi lưu luyến!” Nghe anh ta nói vậy, Triệu Linh Nhi chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng, người đàn ông trung niên đối diện lại cười lớn: “Đệ tử ngoan, con nên làm vậy từ sớm, ở trong cái võ quán nhỏ này thì có tương lai gì? Nên theo sư phụ, làm đệ tử của ta, trước sau gì cũng trở thành đại sư võ đạo!” Triệu Nhân Thanh hừ một tiếng: “Đúng là mạnh miệng khoác lác, mình còn chưa phải đại sư võ đạo mà dám nói là dạy dỗ người khác?” Cũng khó trách Triệu Nhân Thanh dám kiêu ngạo trước mặt Bát Quái Môn như thế, vì kẻ kiêu ngạo kia lại có tu vi thấp hơn ông ta nửa cấp, giữa các võ sĩ, kẻ mạnh là vua, dù lai lịch lớn cỡ nào, không năng lực thực sự thì không được.
Nghe thấy đối phương mỉa mai mình, người đàn ông trung niên cũng không tức giận mà cười lớn: “Lão Triệu, đừng đắc ý, tuy tôi không đánh lại ông nhưng tôi có một đệ tử tốt!” Người này nói xong, chàng trai mặt chữ Quốc đằng sau tiến lên, vung mạnh cánh tay nện xuống sàn nhà, sàn đá hoa cương cứng rắn chia năm xẻ bảy.
Triệu Nhân Thanh hít ngược một hơi, sợ hãi than: “Bán Bộ Tông sư?” - ------------------
.