TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 147: Võ Thánh Chiến



Hiện trường lại lặng ngắt như tờ, từ khi Diệp Thành xuất hiện, anh đã làm hiện trường im lặng không biết bao nhiêu lần nhưng lúc này thật sự là lặng ngắt.
Thậm chí mọi người cũng không dám thở, dù một cây kim rơi xuống đất thì vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.


Nguyên nhân rất đơn giản, vì Trình Bác Hiên - Trình Võ Thánh nhíu chặt mày.
.
Đam Mỹ Hay

Từ xưa, Thiên Tử giận dữ, thi thể trải trăm dặm, máu chảy ngàn dặm, mà lúc này Trình Bác Hiên cũng chẳng khác nào Thiên Tử của tỉnh Tô Nam, lão ta nhíu mày thì há đơn giản như vậy?

Đắc tội một vị Võ Thánh thì nhất định phải trả một cái giá đắt.


Sắc mặt Trình Bác Hiên âm u, lão ta lạnh lùng nói: “Lựa chọn thứ hai là chết!”

Dù những lời này rất bâng quơ nhưng sát khí bên trong dày đặc, dù biết là không phải nhắm vào mình nhưng các võ sĩ chung quanh cũng run rẩy, cảm giác da gà dựng hết cả lên rồi.


Sắc mặt Diệp Thành không thay đổi, nhẹ nhàng cười nói: “Nhưng tôi cảm thấy ông đánh không lại tôi đâu!”

Lời này vừa thốt ra, dưới võ đài vang lên tiếng hít ngược, họ biết Diệp Thành rất kiêu căng nhưng họ thật sự không ngờ anh lại ngang tàng tới mức này.


Lục Tinh Hà đờ đẫn, nhìn chằm chằm Diệp Thành, loại khí phách bá đạo, vẻ mặt tự tin này không biết hơn anh gấp mấy trăm lần.


“Khó trách sao cô Tào lại chung tình với anh ta như vậy, so với người ta, mình có tư cách gì tự xưng là Tinh Hà Cư Sĩ?”


Nhìn thoáng qua Tào Hinh Toàn đang căng thẳng kế bên, trong lòng Lục Tinh Hà đang chua xót, đồng thời ý chí chiến đấu cũng bùng lên hừng hực trong anh ta.
Lục Tinh Hà thể một ngày nào đó, mình sẽ đột phá Thánh Vực, hơn nữa, còn phải sớm hơn Diệp Thành để Tào Hinh Toàn biết ai mới là người ưu tú nhất.


Lúc này, sắc mặt Tào Hinh Toàn rất lo lắng, cô ấy không chịu được mà nhìn Lam Thải Nhi hỏi: “Sư tỷ Thải Nhi, sư phụ có thể thắng được không?”

Lam Thải Nhi tỏ ra rối rắm, cúi đầu nói: “Tôi, tôi không biết… theo lý, dù anh ta mạnh cỡ nào cũng không đánh lại một Võ Thánh nhưng mà…”

Phần còn lại cô ta còn chưa nói ra, Tào Hinh Toàn đã hiểu, vì Diệp Thành đã phá vỡ thế giới quan của Lam Thải Nhi một lần, lúc này, cô ta đã không biết nên tin cái gì.


Ngược lại, Tiết Bách Hợp lại xoa đầu Tào Hinh Toàn, cười nói: “Em yên tâm đi, anh ấy nhất định sẽ không thua đâu!”

Lam Thải Nhi nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Tiết Bách Hợp, dường như cô ta muốn biết Tiết Bách Hợp lấy sự tự tin đó từ đâu nhưng cuối cùng chỉ thấy gương mặt bình tĩnh của đối phương, trong lòng không khỏi chán nản.


“Chẳng lẽ mình không những không bằng cô chủ mà còn thua kém người phụ nữ kia?”

Không nói tới cảm xúc ngổn ngang của Lam Thải Nhi bên này, Trình Bác Hiên đã rất tức giận, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, dù gì lão ta cũng cần phải bảo trì phong độ của mọi người, chỉ có thể nhịn cơn giận mà nói: “Đáng tiếc, tuy lão phu có lòng chiêu mộ nhân tài nhưng cậu lại không biết ơn, chỉ biết làm con chó điên cắn người!”

Diệp Thành nở nụ cười khinh miệt: “Muốn làm sư phụ tôi? Ông còn không xứng, ra tay đi, đợi ông bị giết, ông sẽ biết sự chênh lệch giữa chúng ta lớn bao nhiêu!”

Trình Bác Hiên cất công tu luyện mấy chục năm cuối cùng cũng đột phá Thánh Vực trước khi xuống mồ, vốn đang rất đắc ý hả hê, đang trên đỉnh cao đời người thì một thằng oắt tên Diệp Thành không hề nể mặt mình.


lão ta thét to: “Thằng nhóc láo toét, hôm nay tôi sẽ dùng máu của cậu để nói cho toàn thế giới biết: Võ Thánh không thể bị khinh nhục!”

Tiếng thét điên cuồng này khiến mọi người như sư tử gầm rất nhiều võ sĩ yếu ớt đều lùi bước, mông chấm đất, từ miệng mũi chảy ra máu tươi.


Trong tiếng hét điên cuồng kia, lão ta nhảy lên võ đài, dẫn theo khí thế khổng lồ, đánh mạnh về phía Diệp Thành.


Một quyền này như trường hồng quán nhật*, lại như sao chổi đụng mặt trăng, mang theo khí thế và sức mạnh to lớn, dường như muốn biến trời đất thành hư vô.


*trường hồng quán nhật - giải nghĩa cả câu: Lúc vệt sáng màu trắng đi xuyên qua cầu vồng.
Người xưa cho rằng thiên tượng này là một loại dự báo, mách bảo rằng người ta sắp gặp tai họa.


Dưới võ đại, các võ sĩ vốn cho rằng hi vọng báo thù của mình đã tắt thì không ngờ Diệp Thành lại ngu xuẩn tới mức từ chối Võ Thánh, tự tìm đường chết.


Họ tức khắc mừng rỡ, có người cười lạnh: “Kẻ tự cao nông cạn, dám vô lễ với Trình Võ Thánh, giờ ông ấy tức giận, dù mày có thiên phú thì thế nào?”

Cô nhóc Tào Hinh Toàn sốt ruột rơi nước mắt, tuy Lam Thải Nhi không quá tin tưởng nhưng cô ta vẫn trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Diệp Thành, muốn xem anh có bản lĩnh gì.
Ngay cả Tiết Bách Hợp luôn tin tưởng Diệp Thành cũng không nhịn được mà siết chặt nắm đấm, sự lo lắng lộ rõ trên mặt.

Uy thế của một quyền này quá khủng khiếp.


Mọi người dưới võ đài mừng rỡ như kiểu một người làm quan cả họ được nhờ vậy, thậm chí còn đứng lên hô hào, rồi họ thấy Diệp Thành ngẩng đầu, nâng quyền đỡ quyền.
Cùng lúc đó, giọng anh truyền vào tai mọi người:

“Trường Hà Lạc Nhật!”

Trong giây lát, mặt trời hoàng hôn xuất hiện trước mặt mọi người, sông dài là máu tươi chảy vô tận.
Ảo giác này như là vĩnh hằng, khiến những võ sĩ nhìn thấy cảnh này đều nhớ kỹ về nó.


“Bùm…”

Qua một giây mà như thể một đời một kiếp, Diệp Thành dùng quyền đỡ quyền, chuyện xảy ra sau đó khiến ai cũng nghẹn họng nhìn trân trối.


Nơi nắm đấm Diệp Thành đi qua, quyền phong của Trình Bác Hiên nổ tung, mặt mũi lão ta kinh hãi, cuối cùng cũng không giữ được phong thái ung dung, vội vã tung thêm hai lần liên hoàn đấm, đánh ra tròn mười quyền mới có thể đánh tan một đòn này của đối phương.


Nhưng lão ta còn chưa kịp thở ra thì Diệp Thành lại thọc sâu xuống, quát lớn: “Nguyệt Dũng Giang Lưu!”

Lúc này, trước mắt mọi người, sông dài lại xuất hiện, mà ngay trên dòng sông đã không còn là hoàng hôn mà đã thay bằng ánh trăng.


Trong tích tắc, hàng ngàn ánh trăng chiếu rọi xuống, mọi người nhìn mà kinh hãi không thôi, vội vàng né tránh nhưng ảo giác này lại biến mất, ánh trăng tụ lại một chỗ, biến thành nắm đấm của Diệp Thành.


Trắng nõn như ngọc, giống như nắm đấm bằng ánh trăng.


Trình Bác Hiên vội thối lui, nhưng lão ta lui nhanh, nắm đấm lại nhanh hơn.

“Bùm…”

Dưới ánh mắt khó tin của mọi người, quyền này nện lên người Trình Bác Hiên, đánh lão ta rơi khỏi võ đài, rớt xuống đất, tạo thành một cái hố to.


Yên tĩnh, tĩnh như đã chết.
Những võ sĩ vừa mới hoan hô còn chưa ngậm được miệng, tư thế sửng sốt vẫn giữ nguyên, cổ họng không phát ra một âm thanh nào.


Lục Tinh Hà nhìn Diệp Thành, suýt nữa hốc mắt anh ta đã rớt ra, Lam Thải Nhi thì quỳ rạp bên dưới võ đài, biểu cảm trên mặt chỉ có thể được miêu tả bằng bốn chữ - Tình nguyện thần phục!

“A…”

Một tiếng hét long trời lở đất vang lên, Trình Bác Hiên nhảy ra khỏi hố to, nhìn chằm chằm Diệp Thành:”Cuối cùng mày là ai”

Vẻ mặt Diệp Thành vẫn không thay đổi: “Tôi tên Diệp Thành!”

“Diệp Thành…Diệp Thành!”, mọi người sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng lại.


Chẳng lẽ là người kia, thủ lĩnh Giang Thành, là Diệp Tiên sư đã trở thành Võ Thánh?

- ------------------


.