Đối với sự suy đoán của Diệp Thành, Lam Thải Nhi nhận định điều đó là hợp lý và có cơ sở, nếu không phải từ nhỏ tu luyện trong núi, anh ta làm sao lại không hiểu lễ nghĩa và không tôn trọng người khác như thế, nếu không phải được truyền công lực trực tiếp trở thành đại sư võ đạo, anh ta làm sao có thể kiêu căng ngạo mạn như thế cơ chứ?
“Ngay cả Hồng lão bang chủ của Cái Bang cũng hết lời khen ngợi anh ta là “rồng trong loài người”, thậm chí còn mời anh ta gia nhập Cái Bang, chỉ là Lục Tinh Hà tự do tự tại đã quen, nhẹ nhàng từ chối lời mời đó”.
Hai má Lam Thải Nhi ửng hồng, vô cùng trân trọng quá khứ của Lục Tinh Hà, cô ta liếc mắt trộm nhìn Diệp Thành, lại phát hiện tên này lại không kiên nhẫn ngáp một cái, nhất thời trong lòng thầm mắng: “Tên nhóc này, không đáng tin cậy chút nào!” Theo sự giới thiệu của Lam Thải Nhi, các võ đạo thế gia và các thiên tài của các thế lực, vô cùng chú ý đến Diệp Thành.
Quan chủ Bạch Vân Quan - Trường Phong đạo trưởng và đồ đệ Viên Kiến Huân của ông ta, Thiền sư Đại Bi của chùa Bồ Đề và đệ tử tục gia kí danh Lý Lạc Đệ trong chùa, Thành chủ Nam Ngọc thành - Chu Chính Hào, còn có thủ hạ của ông ta Ân U Liên….
“Ân U Liên?!” Diệp Thành nhất thời hít một hơi khí lạnh, lộ ra vẻ mặt kì lạ hoàn toàn khác với bình thường, anh bước lại gần cẩn thận quan sát.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Lam Thải Nhi khinh thường ‘hừ’ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Tối hôm qua còn tỏ vẻ bình tĩnh như thế, hôm nay còn không phải hiện nguyên hình ư?” Nghĩ như vậy, cô ta lạnh lùng mở miệng, châm chọc nói: “Diệp đại sư quả nhiên có mắt nhìn người, cô ả Ân U Liên kia mặc dù đeo khăn che mặt, nhưng dáng người duyên dáng thướt tha, chỉ riêng đôi bàn tay ngọc cùng với tư thế lạnh nhạt lộ ra bên ngoài cũng làm cho rất nhiều người chết mê chết mệt rồi, được mệnh danh là cô gái đẹp nhất trong giới võ đạo Hoa Hạ đấy”.
Diệp Thành nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nói: “Không, khuôn mặt dưới cái khăn che mặt của cô ấy chứa đầy những vết sẹo khủng khiếp, nếu không đã sớm bị tên thành chủ háo sắc kia làm nhục rồi”.
Lam Thải Nhi nhất thời ngẩn ra, Nam Ngọc thành thành chủ Chu Chính Hào là một tên háo sắc có tiếng, chỉ là Ân U Liên vô cùng khiêm tốn, thanh danh không quá nổi bật, nhiều người đều cho rằng cô ấy là người tình của Chu Chính Hào, tại sao tên họ Diệp này lại nói như thể mình biết rõ ràng cô ấy như vậy? “Anh…nhận ra bọn họ?” Nhìn thấy vẻ hoài niệm hiếm thấy trên gương mặt Diệp Thành, Lam Thải Nhi lần đầu tiên không tranh cãi với anh ta, mà như hỏi ý kiến vậy.
“Chỉ là một người bạn cũ mà thôi”.
Diệp Thành nhắm mắt lại trả lời một cách nhẹ nhàng, nhưng khi mở mắt ra đã khôi phục bình thản như cũ, chỉ là trong nháy mắt đó, sự cô đơn và bi thương trong mắt anh, đã bị ba cô gái nhạy bén cảm nhận được.Mặc dù sắc mặt đã bình tĩnh trở lại, nhưng trong nội tâm Diệp Thành vẫn còn dậy sóng mãnh liệt, thần tiễn tóc trắng Chu Nhan, dám bắn mặt trời và mặt trăng rơi vào vực thẳm.
Kiếp trước, Ân U Liên là thủ hạ trung thành nhất của anh, nhưng khi cô ấy quy thuận chính mình, thì đã bạc trắng cả đầu, trầm mặc ít nói.
Mặc dù như thế, lòng trung thành của Ân U Liên là điều không thể nghi ngờ, cô ấy chưa bao giờ yêu cầu bất kì điều gì với Diệp Thành, đều toàn tâm toàn ý hoàn thành tất cả mệnh lệnh mà anh đề ra, không bao giờ do dự, không bao giờ lùi bước, cho dù đó có là hủy diệt thế giới, phá hủy thành trì, chỉ cần là lời Diệp Thành nói, cô cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái.
Lúc đầu, Diệp Thành còn nghi ngờ động cơ của cô ấy, nhưng sau đó anh phát hiện, Ân U Liên đơn thuần là lấy hai từ “trung thành” làm động lực duy nhất để mình sống sót mà thôi.
Về sau chủ tớ hai người kể chuyện tâm sự với nhau, Diệp Thành mới dần dần hiểu rõ được quá khứ của Ân U Liên.
Hóa ra khi cô ở dưới quyền Chu Chính Hào, sống không hề vui vẻ, những người khác đều cho rằng cô ấy là dựa vào nhan sắc xinh đẹp mà leo lên được vị trí này, mà Chu Chính Hào lại vì dung mạo của Ân U Liên mà chán ghét cô, thậm chí còn lợi dụng lòng trung thành của cô, nhiều lần mắng chửi cô mà không có lý do gì, thậm chí là đánh đập tàn nhẫn.
Sau đó linh khí của trái đất phục hồi, Nam Ngọc Thành bị phá, Chu Chính Hào bị giết, Ân U Liên lại bởi vì trung thành và nhờ thực lực bản thân mà sống tiếp, bước chân vào giới tu chân.
Từ đó cô ấy trôi dạt theo dòng chảy của thời gian cứ thế thơ thẩn trải qua mấy vạn năm, đều gặp phải chủ nhân chỉ muốn lợi dụng mình, mãi cho tới khi gặp được Diệp Thành.
Nói đến chuyện này, người luôn tỏ ra vô cảm Ân U Liên lần đầu tiên lộ ra biểu cảm phấn khích, nói ra một câu khiến Diệp Thành vĩnh viễn không thể nào quên:
“Khi một người bước đi trong bóng đêm vô tận, nếu như có một tia sáng xuất hiện, thì dù có yếu ớt đến mấy, cũng khiến nó như con thiêu thân lao đầu vào biển lửa, còn Tiên Đế, chính là tia sáng đó”.
Nhìn thấy thủ hạ không giỏi ăn nói của mình, liều mạng muốn biểu đạt tâm tình của chính mình, cho dù lạnh lùng như Diệp Thành, cũng không nhịn được mà biểu thị sự kích động, hai người bọn họ tuy không phải vợ chồng, nhưng trong Liên Tiên cung của Diệp Thành, lại không có một vị phi tử nào có thể có tình cảm với anh như thế.
Mãi đến sau này, trong cuộc chiến với Ma Đạo Kiếm Tôn, Ân U Liên không may tử trận, Diệp Thành rơi vào cảnh cô đơn tột cùng, sau này vì chuyện này mới dẫn đến độ kiếp thất bại, trở về địa cầu.
“U Liên, không nghĩ tới cô và tôi lại có duyên như vậy, rõ ràng là xuyên qua vạn năm thời không, nhưng vẫn có thể gặp lại.
Kiếp này, tôi sẽ không để cho bất kì ai làm tổn thương đến cô”.
Lặng lẽ hạ quyết tâm, Diệp Thành xoay người lại, không nhìn về phía Ân U Liên nữa, bây giờ thời gian cho hai người còn rất dài, không nhất thiết phải vội vàng đi lên, không cần thiết phải đi lên nói chuyện như một tên háo sắc, như thế sợ rằng không ổn chút nào.
Lúc này, các vị đại sư của các gia tộc võ thuật lớn và các vị cao thủ thế hệ mới đã bước vào sân, đại trưởng lão nhà họ Trình - Trình Bác Văn lên đài, nhẹ nhàng vỗ tay.
Ngay lập tức, mọi người đều yên tĩnh trở lại, Trình Bác Văn nhìn thấy cảnh này đắc ý cười nhẹ, chỉ là trong lòng ông ta biết rõ, đám võ giả kiêu ngạo này cũng không phải cho ông ta thể diện mà là cho gia chủ Trình Bác Hiên thể diện, cho Võ Thánh thể diện! “May mắn là nhà họ Trình chúng ta xuất hiện một vị Võ Thánh, Cái Bang và đám người thành Nam Ngọc, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khu vực Hoa Đông, chỉ là gia chủ hôm nay đã xuất quan gây chấn động thiên hạ….
Hoa Đông này, cuối cùng vẫn thuộc về nhà họ Trình chúng ta mà thôi!”
Sau khi hắng giọng, Trình Bác Văn hét lớn: “Xin mời gia chủ nhà họ Trình, Trình lão!” Con cháu nhà họ Trình ở xung quanh hét lớn: “Xin mời Trình lão gia chủ!” “Xin mời Trình lão gia chủ!” “Xin mời Trình lão gia chủ!” Một tiếng hét lớn, giống như thác nước đổ xuống, từ trên đài cao truyền ra khắp khu nhà họ Trình, làm cho tất cả võ giả không kìm được mà ngẩng đầu nhìn qua.
Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy một bóng đen cực lớn xuyên qua bầu trời, bóng đen che khuất cả một vùng không gian, tốc độ mặc dù không nhanh, nhưng lại rất ít người có thể nhìn thấy.
Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người khi nhìn thấy bóng đen này, tuyệt đối không phải là mạnh mẽ, uy nghiêm, mà là ….
To lớn! Đúng vậy, là to lớn không gì sánh bằng, bởi vì Trình Bác Hiên mang theo một cái quan tài vô cùng to lớn đạp lên không trung mà đến! - ------------------
.