Thu xếp xong kế hoạch dẫn nước từ sông Thương Lan vào, Diệp Thành cũng thấy thoải mái hơn nhiều, anh liền quyết định rời khỏi biệt thự để tiếp tục khổ công tu luyện.
Nhưng ngay lúc này, Thẩm Minh Nhan lại cung kính đi tới khẽ nói:
Diệp Thành nhìn lướt qua Thẩm Minh Nhan, nửa cười nửa không: "Trông cô căng thẳng chưa kìa, người tới là chỗ dựa của nhà họ Thẩm các cô sao?" "Anh Diệp quả thật rất sáng suốt".
Thẩm Minh Nhan thản nhiên nói: "Người tới là người của nhà họ Từ ở Yên Kinh.
Gia chủ nhà họ Từ có giao tình với ông nội tôi, bởi vậy họ luôn đứng sau giúp đỡ nhà họ Thẩm.
May nhờ có họ nên ông nội mới có thể đi đến ngày hôm nay, nếu không e là đã sớm bị nhà họ Trình nuốt chửng rồi".
Sắc mặt Diệp Thành không thay đổi, anh lạnh nhạt nói: "Thế hả, nhưng tôi không nghĩ ra có lý do gì để tôi phải đi gặp họ".
Vẻ mặt của Thẩm Minh Nhan như thể cô đã đoán trước được điều này, cô cười khẽ: "Tất nhiên rồi, anh là người xuất chúng hiếm thấy, sao có thể tùy tiện lãng phí thời gian với đám người phàm tục chúng tôi được? Nhưng nhà họ Từ đã tự tin nói rằng họ có thứ đồ có thể làm anh lay động, phải biết rằng họ trấn giữ Yên Kinh, là gia tộc lớn uy danh vang khắp cả Hoa Hạ, tài nguyên vượt xa nhà họ Thẩm chúng tôi".
"Ồ? Nghe cũng có vẻ thú vị đấy".
Diệp Thành nhướng mày, "Vậy thì đưa tôi đi gặp nhân vật lớn này đi".
Rất nhanh sau đó, Diệp Thành đến văn phòng chủ tịch trong biệt thự, anh nhìn thấy Thẩm Thiên Minh đang cười nói với một thanh niên phong độ thanh thoát.
Thanh niên đó tuy trông có vẻ khách sáo nhưng ánh mắt lại lóe lên sự khinh thường.
Cạnh hắn ta có một cô gái mặt mày xinh đẹp tựa tranh vẽ, khí chất xuất trần tựa như tiên trên trời.
Hai người cách nhau không gần cũng chẳng xa, xem ra không thân lắm.
Thấy Diệp Thành đi vào, Thẩm Thiên Minh vội vã đứng dậy cười nói: "Cậu Diệp, để tôi giới thiệu nhé, đây là cậu hai của nhà họ Từ đến từ Yên Kinh - Từ Đạc.
Còn đây là Nhập Hý tiên tử - đệ tử cuối cùng của các chủ Dật Tiên các, một tông môn tu luyện pháp thuật cổ xưa".
Diệp Thành lạnh nhạt gật đầu, Nhập Hý còn đỡ, sắc mặt Từ Đạc thì vô cùng khó coi, hắn ta nói với vẻ quái gở: "Thẩm lão đầu, vị khách nhà các ông cũng phách lối quá nhỉ".
Thẩm Thiên Minh vội vàng giải thích: "Cậu Từ, cậu Diệp không phải khách bình thường đâu, mà là..." "Anh Diệp".
Khá bất ngờ, người ngắt lời Thẩm Thiên Minh lại là Nhập Hý.
Đôi mắt đẹp của cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thành, giọng cô ta thanh lịch dễ nghe, cứ như tiếng nhạc tiên: "Tôi nghe ông Thẩm nói, anh không chỉ là đại sư võ đạo trăm năm hiếm có mà còn có trình độ phi phàm trong pháp thuật hệ Mộc, có thể điều khiển sấm chớp, chém quỷ diệt hồn, không biết anh có thể để tôi mở rộng tầm mắt không?" Cô ta tràn đầy mong mỏi, thái độ thành khẩn, nhưng câu trả lời nhận được lại là..."Tại sao tôi phải làm thế?" "Anh Diệp...anh nói gì?" Nhập Hý tất nhiên đã nghe thấy rõ lời đối phương nói, nhưng nhất thời không dám tin.
Từ Đạc thì đập bàn đứng dậy quát lớn: "Tên họ Diệp kia! Nhìn cho rõ thân phận của anh đi, đừng có mà vô liêm sỉ như thế!" Diệp Thành còn chẳng thèm liếc nhìn Từ Đạc, anh nở nụ cười nửa vời, nhìn Nhập Hý nói: "Con đường tu luyện có vô vàn đạo pháp, nhưng mỗi môn phái đều không tùy tiện truyền đạo pháp của mình ra ngoài.
Hai người tu hành khác môn phái, cho dù là cha con anh em cũng không thể tùy tiện thể hiện bản lĩnh của mình được".
Nói rồi, anh nhìn lướt qua Nhập Hý, lạnh nhạt nói: "Còn về giữa người tu hành khác giới tính, trừ khi là cắt máu ăn thề, trở thành đạo lữ, còn không bất kỳ ai đề ra yêu cầu này sẽ được coi là khiêu khích, muốn đánh nhau".
"Vậy cô rốt cuộc là muốn đánh nhau với tôi, hay là..." Anh còn chưa nói xong, Nhập Hý đã đỏ bừng mặt, mắng: "Ai, ai muốn trở thành đạo lữ với anh chứ!" Từ Đạc vốn đã tức điên, nghe vậy càng tức điên lên.
Hắn ta cầm mấy chén trà trước mặt mình đập mạnh xuống sàn, quát lớn: "Diệp Thành! Anh đừng có cho là với cái võ mèo cào của anh là có thể hành xử ngang ngược trước mặt tôi.
Lập tức xin lỗi cô Nhập Hý cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn!".Hắn ta nói với vẻ quang minh chính đại, vô cùng hùng hổ, nhưng không ngờ Diệp Thành chỉ lạnh nhạt lướt qua rồi quay đầu đi, hiển nhiên là khinh thường nói chuyện với hắn ta.
Thẩm Thiên Minh rất sốt ruột, sao có thể tùy tiện gào thét với một đại sư võ đạo như Diệp Thành được.
Anh không thèm so đo với Từ Đạc cũng coi như cho nhà họ Thẩm chút thể diện rồi, nếu đối phương còn không biết điều thì e là sẽ gặp phải kết cục đổ máu! Nhưng ngay lúc này, Nhập Hý đã khôi phục lại lý trí, cô ta đi lên phía trước hành lễ chúc vạn phúc rồi mói: "Vừa nãy là do tôi đã đường đột, mong anh Diệp thứ cho.
Anh Từ không phải người trong đạo chúng ta, nhất thời do quan tâm tôi mới lỡ lời không hay, tôi thay anh Từ xin lỗi anh".
Nhập Hý nói vậy thưa như một chậu nước lạnh hắt thẳng lên lòng tự tôn của Từ Đạc.
Hắn ta ra mặt thay cho cô gái đã ngưỡng mộ từ lâu không thành công mà lại khiến cô ấy xin lỗi thay mình.
Hắn ta nở nụ cười kiêu ngạo, thầm thề rằng nhất định phải giết chết Diệp Thành! Diệp Thành khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì nói thẳng là được, không cần phải làm những trò thăm dò vô nghĩa đó".
Nhập Hý thầm thở phào, cô ta tự cho rằng mình xuất thân từ tông môn tu pháp thuật cổ, thiếu niên đại sư võ đạo này ít nhiều cũng sẽ cho cô ta chút thể diện, ai ngờ anh ta lại hiểu rõ quy tắc giới tu hành đến vậy.
Tông môn của cô ta cũng coi như chỉ tiếp cận được một phần nhỏ của giới tu hành, thế nên là đệ tử của các chủ, cô ta cũng hiểu được đôi chút quy tắc.
Thế nên Nhập Hý chỉ có thể thành thật nói: "Anh Diệp, thực ra lần này tôi đến là đại diện cho sư môn nhờ cậy anh một việc".
Sau tiếng nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ của Nhập Hý, Diệp Thành cuối cùng cũng hiểu được mục đích của hai người này.
Vốn Dật Tiên các đã sớm trở thành thế lực hợp tác với quan chức Hoa Hạ, các đệ tử nhao nhao nhập thế tu hành, cống hiến cho Tổ quốc, ở lĩnh vực nào cũng có nhân tài. Lần này Nhập Hý và nhà họ Từ gặp phải rắc rối, đó chính là một vị trưởng lão của môn phái đã bị giam giữ ở nước ngoài, người đó biết được nhiều tình báo then chốt, tuyệt đối không thể để có sai lầm.
Mà phần lớn các thành viên của Dật Tiên các đều đang đọ sức với các thế lực nước ngoài, không rành bảo vệ người thân duy nhất của trưởng lão đó.
Lần này Nhập Hý đến là muốn mời Diệp Thành ra tay để đối phương không thể bắt được con gái của trưởng lão kia làm con tin! Thấy Diệp Thành nghe xong mà sắc mặt không hề có chút dao động nào, Nhập Hý đành cắn răng nói: "Tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ không để anh phí công vô ích.
Nếu anh bằng lòng giúp đỡ, tôi tình nguyện dâng viên Tiểu Thảo Hoàn đan cho anh".
Diệp Thành lại chẳng nói gì, anh nhìn viên đan dược màu đỏ thẫm trên tay đối phương một lúc rồi mới nói: "Viên Tiểu Thảo Hoàn đan này dùng cỏ Liệt Dương, sâm Chu Tử và một số nguyên liệu quý giá nữa, dùng Tam Muội Chân Hòa luyện chế bảy bảy bốn chín ngày mà thành".
Nhập Hý kinh ngạc nói: "Anh, anh còn hiểu về luyện đan sao?" Diệp Thành không đáp lời, anh giơ hai ngón tay ra nói: "Tôi cũng không cần đan dược của cô, đưa cho tôi cỏ Liệt Dương và sâm Tử Chu mỗi loại hai phần cho tôi là được rồi".
Nhập Hý nghe vậy thì kinh ngạc và khó hiểu, Tiểu Thảo Hoàn đan này có tác dụng lớn với người tu tiên, vô cùng quý giá, e là sư thúc đức cao vọng trọng nhất trong sư môn cũng phải tốn mười phần nguyên liệu mới có thể luyện ra một viên.
Thế mà giờ Diệp Thành này lại chỉ muốn lấy hai phần nguyên liệu, anh ta tự tin về bản thân mình đến thế sao? - ------------------
.