TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 20: Người Thắng



Lý Việt Trạch nhìn về phía chàng trai áo xanh, đối điện có bốn lá, trong đó có ba con Át và một con K, xem ra chắc là ba kèm hai, tuy rằng không to bằng bài của hắn, nhưng cũng khá ổn rồi

Vì thế hắn nở nụ cười đầy ý khiêu khích với người ta: “Tôi tố mười triệu!”

Chàng trai áo xanh cười thản nhiên: “Tôi cũng vậy, tố mười triệu nữa!”

Vì thế, Lý Việt Trạch lại thấy hơi khó, toàn bộ tài sản của hắn chỉ có bấy nhiêu đây, nếu thua nhiều quá, hắn không biết nên ăn nói với bố thế nào.


Nhưng thế bài cùng chất khiến hắn vô cùng tự tin, hơn nữa còn có Bạch Tiểu Huyên còn ở cạnh cổ vũ, bài sảnh thắng chắc thế này thì tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.


Vì vậy Lý Việt Trạch lập tức quay đầu nói người chia bài: “Tôi muốn vay sòng bạc mười triệu, mau kêu người đem tiền tới đây!”

Người chia bài tất nhiên cũng không sợ có kẻ dám vay nợ mà không trả trong đây nên nhanh chóng kêu người mang chip tới.


Lấy được tiền rồi, Lý Việt Trạch càng thêm tự tin, cười lớn mở mấy con bài chưa lật, tuy tiền lãi chỗ này rất cao nhưng chỉ cần hắn thắng bài Diệp Thành và chàng trai áo xanh là có thể trả hết tiền và rời khỏi đây một cách đầy phong độ.


Hắn vốn chỉ muốn lừa sạch tiền của Diệp Thành thôi nhưng ai ngờ được chàng trai áo xanh này lại dại dột nhảy ra.


Nhưng nghênh đón hắn là ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo của chàng trai áo xanh.

Anh ta nhìn sảnh bích cùng chất mà Lý Việt Trạch mới lật lên, mở miệng nói: “Dám chơi bẩn ở sóng bạc của nhà họ Trình, cậu là người đầu tiên đấy!”

Vừa dứt lời, anh ta từ từ lật bài của mình lên, rõ ràng đó là một lá Át bích

Bốn con Át thêm một con K!

Lý Việt Trạch cảm thấy như mình bị một thùng nước đá giội thẳng từ trên đầu xuống tới chân, khi chân sắp đi tới đỉnh cao của đời người, hắn gặp phải sự đả kích lớn nhất từ khi mới sinh ra tới nay.


“Không thể nào!”

Lý Việt Trạch giơ tay che ngực như thể rất khó thở rồi đột nhiên hét lớn: “Anh gian lận!”

“Bùm…”

Người ra tay đánh Lý Việt Trạch không phải ông lão đứng sau lưng chàng trai áo xanh mà là người chia bài, một cú đấm của người này khiến Lý Việt Trạch ngã xuống đất, sau đó người vừa ra tay mới nói:

“Cẩn thận lời nói của mình, cậu chủ Trình Hồng Quang là ông chủ câu lạc bộ Kim Diệp Tử, sao lại phải giở trò gian lận với anh?”

Người chia bài vừa dứt lời, ông lão sau lưng đã cầm con Át bích trước mặt Lý Việt Trạch lên, cẩn thận quan sát một chút rồi cười lạnh nói: “Sau lá bài này có vết rách, tuy làm rất tinh tế nhưng vẫn khác so với bài của sòng bạc chúng ta”.


“Chuyện này… sao có thể chứ?”

Nghe xong, không chỉ Lý Việt Trạch, ngay cả tốp trai gái theo chân hắn đều mềm nhũn hai chân ngồi co ro dưới đất, cho dù sóng bạc bình thường, kẻ gian giận mà bị tóm đều bị đánh gãy tay, huống chi nơi này còn là sòng bạc nhà họ Trình.


“Ông… ông chủ!”, Lý Việt Trạch bị một cú đấm đánh gãy hai chiếc răng nhưng lại không dám đánh trả, cũng không dám có ý phản kháng, vội vàng đứng lên nịnh nọt: “Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, anh khoan dung độ lượng bỏ qua, tha cho đám trẻ ranh chúng tôi!”

Trình Hồng Quang vẫn nở nụ cười ấm áp, anh ta khá là hưởng thụ cảm giác kiểm soát thế này: “Yên tâm, yên tâm, tôi hoàn toàn không để bụng chuyện nhỏ nhặt thế này đâu!”

Nghe anh ta nói vậy, mọi người thở phào nhẹ nhõm nhưng một giây sau, tất cả đều ngẩn ra.


“Tính tôi thích làm theo luật, lôi tên này xuống, chém một tay”.


“Cầu xin anh, tha cho tôi một lần! Tôi thật sự không gian lận…”, Lý Việt Trạch quỳ trên đất, mặt mũi vô cùng hoảng sợ, không ngừng xin tha.


Trên mặt Trình Hồng Quang lại không có biểu cảm gì, chỉ lãnh đạm phất tay.


Một ông lão đứng phía sau anh ta túm Lý Việt Trạch đang hoảng hốt lên: “Tôi khuyên cậu đừng phản kháng, giờ chỉ là một tay, nếu phản kháng thì không chừng cái mạng cũng bay luôn đấy!”

Sắc mặt Lý Việt Trạch xám ngoét, hắn quay đầu về phía mấy người Trần Phong, hét lên đầy thê thảm: “Gọi cho bố tôi, bảo ông ấy mau đến cứu tôi đi!”


Nhưng Lý Việt Trạch còn chưa nói hết câu, ông lão đã cầm cổ tay hắn lên, gập mạnh ra ngoài rồi bẻ gãy tay của hắn.


“Á!”

Lý Việt Trạch vô cùng thê thảm, đau đớn lăn lộn trên đất.


Mấy người Trần Phong nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này thì toàn thân lạnh toát, khiếp đảm tới mức nơm nớp lo sợ, vẻ mặt ai cũng hoảng hốt, sợ sệt.


Trình Hồng Quang lại nở nụ cười hiền hòa, thản nhiên nói: “Thế này mới đúng chứ, tiền thua bạc không trả thì cậu hãy để cô gái kia theo tôi đi!”

Nói xong, Trình Hồng Quang chỉ thẳng về phía Hạ Vũ Đình.


Anh ta thả nhóm Lý Việt Trạch vào vốn là vì vừa ý cô gái trẻ đáng yêu này.


Hạ Vũ Đình sợ tới mức mặt mày tái mét, vội lùi ra sau, trốn sau lưng Diệp Thành.


“Cô bé, cô ngoan ngoãn nghe lời đi! Đừng khiến ông chủ chúng tôi không vui!”, một người chia bài tiến lên vài bước, vươn tay muốn bắt lấy Hạ Vũ Đình.


Ầm!

Sau một giây, người chia bài kia bay ra ngoài, phun rất nhiều máu vào không trung, khi té xuống đất thì không ngừng rên rỉ.


Ba ông lão thấy tình huống này sắc mặt lập tức thay đổi, chân tiến lên, dùng thân mình chặn giữa Trình Hồng Quang và Diệp Thành, mặt mũi đằng đằng sát khí.

Lần này, sắc mặt đám người người giàu có đứng hóng hớt chung quanh đang cười ầm ĩ cũng không khỏi đổi màu, ở Hải Thành này, thế mà còn có người dám đánh cậu chủ nhà họ Trình?

Mặt Trình Hồng Quang cũng trở nên âm u, anh ta lạnh lùng nói: “Nhóc con, cậu có ý gì?”

Diệp Thành không hề hoang mang, uống hết sạch rượu vang đỏ trong ly rồi hờ hững đáp: “Ý là ai dám đụng cô ấy, kẻ đó đều phải chết!”

“Cậu có biết đây là đâu không, là sóng bạc của nhà họ Trình!”, Trình Hồng Quang giận quá đến bật cười: “Thằng ranh kia gian lận, thua tiền không trả nổi, tôi bảo cô gái này theo tôi là đã cho các người đường sống rồi.
Tốt nhất là cậu đừng nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi”.


Câu này khiến cả người Hạ Vũ Đình run rẩy, tay vô thức nắm chặt góc áo Diệp Thành, nước mắt lã chã rơi xuống.


Diệp Thành vẫn không đứng lên mà giữ giọng điệu hờ hững như cũ: “Thứ nhất, Hạ Vũ Đình không có quan hệ gì với với Lý Việt Trạch nên tên kia thua cũng không liên quan tới cô ấy.
Thứ hai…”

Anh từ từ lật bài của mình lên, đặt trên mặt bàn.


“Ai nói người thắng ván này là anh?”

- ------------------


.