Tôn Tàn vuốt râu tự đắc nói: “Nếu biết điều thì ngoan ngoãn buông tha cho cháu tôi rồi giao cô gái kia ra, ông đây có thể cầu xin Hồng Ngũ gia cho cậu, có lẽ Hồng Ngũ gia sẽ vì nể mặt tôi mà tha cho cậu một mạng đấy".
Diệp Thành nhướng mày, lạnh lùng nói: "Hồng Ngũ gia? Ông ta khi nhìn thấy tôi đây còn không dám đánh rấm nữa kìa!" “Ăn nói ngông cuồng lắm!” Tôn Tàn tức giận chỉ vào Diệp Thành cười lạnh, “Thằng nhãi ranh cậu không biết trời cao đất dày, đợi người của Hồng Ngũ gia đến rồi, tôi sẽ nói cho bọn họ biết cậu cuồng ngôn như thế nào, xem cậu chết thảm ra sao đây!" Chẳng mấy chốc, mấy gã đàn ông to lớn thô kệch chạy tới, trên đầu kẻ đi đầu còn quấn một miếng băng vải, hét lên từ xa: "Ai dám mạo danh nhà họ Thẩm?" Ánh mắt của Tôn Tàn chợt sáng bừng lên, lớn tiếng chào hỏi: "Anh Mặt Sẹo, Thằng nhóc này giả là người nhà họ Thẩm, còn dám nói những lời lỗ mãng về Hồng Ngũ gia nữa!" Mặt Sẹo vô cùng tức giận, xông tới quát lớn: "Ai dám sỉ nhục Hồng Ngũ gia!" Tôn Tàn lập tức đổ thêm dầu vào lửa, nói: "Là thằng nhóc này, nhìn nó vậy đó mà dám xưng là chủ nhân của căn biệt thự trên đỉnh đồi này, cũng không rải nước tiểu của mình soi xem bản thân như thế nào, biệt thự nhà họ Thẩm sao có thể thuộc về cậu ta được chứ..." Tôn Tàn ở bên cạnh nói không ngừng, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy Mặt Sẹo vừa khí thế ngút trời bây giờ đột nhiên run lên, cúi đầu ngoan ngoãn như một cậu học sinh.
"Anh Mặt Sẹo, ra tay đi, lập tức xử lý tên này, dám bất kính với Ngũ gia..." "Đồ khốn kiếp muốn chết à!" Tôn Tàn ở bên cạnh vẫn đắc ý đổ thêm dầu vào lửa, thình lình Mặt Sẹo quát lên một tiếng, tát Tôn Tàn một cái thật mạnh làm bay ra đống răng giả!
Mặt Sẹo giẫm lên ngực Tôn Tàn, nhìn chằm chằm và quát: "Lão già không biết điềut, dám vô lễ với anh Diệp đây!" Mặt Sẹo tối qua đã bị Diệp Thành xử lý đến nỗi đã ngoan ngoãn phục tùng, sau đó còn nghe Ngũ gia kể về chuyện của cô chủ, trong lòng lo lắng muốn tìm cơ hội xin lỗi, ai biết lão già này thật sự khiến hắn suýt chút nữa đắc tội với sát tinh Diệp Thành này! Tôn Tàn bị giẫm nằm trên mặt đất sửng sốt vô cùng, lắp bắp kinh hãi: "Anh Mặt Sẹo...đây...
đây là?" Mặt Sẹo quát lớn tiếng, nhìn về Tôn Tàn, chỉ muốn ngũ mã phân thây người trước mặt "Đây là anh Diệp, khách quý của nhà họ Thẩm, đích thân người đứng đầu nhà họ Thẩm tặng căn biệt thự này cho anh Diệp đây.
Ông lại dám đến đây gây xích mích, chia rẽ?!" “Tôi, tôi không biết!” Tôn Tàn nói như sắp khóc, ông ta nhìn thấy Diệp Thành với dáng vẻ bình thường, mặc toàn quần áo hàng rong, làm sao có thể nghĩ rằng đây là người có thân phận cao quý như vậy được chứ? “Ông già, có phải ông chán sống rồi không!” Mặt Sẹo không hề khách sáo, đá Tôn Tàn vài đạp, ngẩng đầu lên và nói: “Anh Diệp, anh nghĩ nên xử lý lão già ngu ngốc này như thế nào?" Diệp Thành cũng không thèm nhìn hai người bọn họ, thản nhiên nói: "Đánh gãy chân, rồi ông mang đi là được".
Nói xong, anh trực tiếp đóng cửa lại không quan tâm đến phản ứng của những người này, còn đối với Liễu Băng Dao vẫn còn đang kinh ngạc, anh nói: "Sau này cô sẽ sống ở đây, không ai dám bắt nạt cô đâu".
"Ừm……" Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Diệp Thành lại vang lên, phá vỡ đi bầu không khí đó đi, khi anh nghe điện thoại, giọng nói của Bạch Tiểu Huyên vang lên: Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Diệp Thành lại vang lên, phá vỡ đi bầu không khí đó đi, khi anh nghe điện thoại, giọng nói của Bạch Tiểu Huyên vang lên:
"Diệp Thành, hôm nay có phải anh quên đến nhà tôi không?" "Tôi quên mất.
Lát nữa tôi sẽ đến." Nói rồi, Diệp Thành tắt máy, làm cho Bạch Tiểu Huyên ở đầu dây kia cảm thấy chán chường.
"Hay lắm, dám tắt điện thoại của con gái tôi".
Mẹ của Bạch Tiểu Huyên, bà Tất Tịnh Hồng bực tức nói: “Nhìn xem cậu ta phá buổi đính hôn thành ra như thế nào rồi! Cậu ta còn có mặt mũi mà đến à! Mẹ thật sự không biết con có hồ đồ không vậy.
Một người con gái ưu tú như con thế này mà lại lấy một đứa nghèo như nó, cậu ta còn không xứng để xách dép cho cậu chủ nhà họ Lý nữa đấy!” Bạch Thư Hòa cau mày, bất mãn nói: "Bà bớt nói vài lời đi".
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Bạch Thư Hòa cũng cảm thấy có chút hối tiếc, tuy rằng ông ta và Diệp Niệm là anh em kết nghĩa, tình cảm của hai người sâu đậm từ nhỏ đến lớn, nhưng dù sao bây giờ cũng là con cháu nhà họ Lý, cũng là người nhà họ Lý kiểm soát bao nhiêu khách sạn của vô số gia tộc lớn ở Hải Thành này! Không chỉ một lần, ông ta có ý định từ hôn, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Diệp Thành đêm qua, sự thôi thúc này càng lớn hơn.
Dù sao nhà họ Bạch cũng chỉ có chút tiền mấy triệu tệ, không thể coi là tầng lớp thượng lưu của xã hội, nhưng nếu như nhà ông ta kết thân với nhà họ Lý, có thể nói là chim sẻ biến thành phượng hoàng, từ đó bước đi trên con đường đầy vàng bạc châu báu!
Những suy nghĩ khác nhau trong đầu Bạch Thư Hòa đọng lại một lúc lâu, ông vuốt mặt, thở dài: "Thằng nhóc Diệp Thành đó cũng không tệ.
Chỉ cần nó chăm chỉ làm việc, sau này cũng chưa hẳn là tệ hơn Lý Việt Trạch".
Tất Tịnh Hồng lập tức cười lạnh: "Hừ! Loại người như cậu ta cả đời chỉ đi làm công cho người khác, nhất định chẳng có tiền đồ!" "Không, tôi tuyệt đối không đồng ý với cuộc hôn nhân này!" Bạch Thư Hòa nhíu mày một hồi, cuối cùng thở dài: “Nhìn đi, bà nhìn lại đi, Diệp Thành nó mới đến Hải Thành, bà lại ồn ào làm ầm lên đòi từ hôn, rồi bà muốn cái mặt già tôi để đâu đây? Ông Diệp bên kia sẽ nghĩ gì về tôi?" Tất Tịnh Hồng chống tay lên hông và nói: "Ông Diệp ông Diệp, ông vì ông Diệp đó mà đến cả con gái mình cũng không cần à? Rốt cuộc là ông ta quan trọng hay mẹ con chúng tôi quan trọng!" "Ông Diệp năm đó đã cứu tôi một mạng, bà bớt nói vài lời đi..." Nghe cha mẹ cãi nhau, Bạch Tiểu Huyên thở dài, cô ta và Diệp Thành lớn lên cùng nhau, nếu nói về tình cảm thật sự cũng có một chút, nhưng dù sao đi nữa, Lý Việt Trạch vẫn tốt hơn gấp nhiều lần.
Cô ta vẫn còn nhớ, khi cô ta đón sinh nhật vào năm nhất đại học, Diệp Thành đã gửi tặng cho cô một tượng gỗ mà do anh đích thân khắc khuôn mặt của chính cô.
Cô vui vẻ mang nó đi khoe với bạn thân của mình, nhưng đều bị chê cười! Sau đó, cô ta nhìn thấy túi LV, nước hoa Chanel, son bóng phiên bản giới hạn của những người bạn thân nhất, tất cả đều đập vào mắt Bạch Tiểu Huyên, khiến cô ta khao khát có được, cho đến khi Lý Việt Trạch bao cả khách sạn Brilliant đưa cô ta đến đón sinh nhật ở đó.
Sau bữa tiệc sinh nhật đó, món quà sinh nhật điêu khắc bằng gỗ được chạm khắc cẩn thận bởi Diệp Thành đã bị cô ta ném vào thùng rác, bởi vì trong lòng Bạch Tiểu Huyên, Diệp Thành và chính bản thân cô ta đã không còn ở cùng một thế giới! Diệp Thành không biết rằng Tất Tịnh Hồng đã làm hỏng bữa tiệc đính hôn, hoàn toàn trách lỗi thuộc về mình, anh lái chiếc Rolls Royce do gia đình họ Thẩm tặng đến nhà của Bạch Tiểu Huyên.
Ngay khi anh vừa đỗ xe và chuẩn bị đi, Diệp Thành nhìn thấy một chiếc xe Audi A8 mới tinh và lái về phía anh.
Ngay sau đó, chiếc Audi phanh gấp và dừng lại trước mặt anh.
Cửa xe mở ra, Trần Phong đội mũ lưỡi trai bước từ trong xe ra, liếc mắt nhìn Diệp Thành cười khinh: "Anh Diệp, không biết anh có nghe qua câu, đã là chó ngoan thì không cản đường? Nếu không phải phản ứng của tôi nhanh thì anh sớm đã bị tôi tông chết từ lâu rồi".
Diệp Thành nhìn gã cười lạnh: "Ừ, Audi mới mua à?" Trần Phong nghe đến đây, đắc thắng nói: "Chỉ là một chiếc A8 thôi mà, hơn một triệu nhân dân tệ, đối với tôi chỉ là chút tiền thôi, nhưng đối với người vô dụng như anh, e là đến cả ngồi cũng chưa từng ngồi nhỉ?" Thật ra, Trần Phong vẫn đang đau đầu vì khoản vay tiền hàng hơn hai triệu tệ, cha mẹ gã còn mắng một phen, đưa tiền mua xe là chuyện không thể nào.
Chiếc A8 này do một người bạn của Trần Phong mới mua và gã đã mượn để lái đến đây cho đỡ mất mặt.
Diệp Thành không nhịn được mà cười: "Anh không sợ lại bị cháy nữa sao?" Trần Phong bị Diệp Thành nói đến tức điên, hổn hển nói: "Cháy cái đầu mày! Đừng có ở đây mà ăn nói xui xẻo!" - ------------------
.