Thái độ của Bạch Thư Hòa đối với Diệp Thành không tệ, nhưng vợ ông ta là mẹ của Bạch Tiểu Huyên, bà Tất Tịnh Hồng lại có thái độ lúc này lúc khác với Diệp Thành.
Tất Tịnh Hồng rất bất mãn với Diệp Thành, nhiều lần muốn hủy hôn ước, nhưng mà vì Bạch Thư Hòa kiên trì nên bà ta cũng không thực hiện được.
Bà ta biết được Lý Việt Trạch đang theo đuổi con gái mình, cũng một lòng muốn con rể là rể Kim Quy, nhưng nếu hôn ước với Diệp Thành không bị hủy bỏ thì làm sao có thể thuận lợi mà có con rể là rể Kim Quy được chứ? Bà Tất Tịnh Hồng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt chán ghét, không kìm được mà cười nhạt: "Diệp Thành à, gia đình cậu bây giờ như thế nào rồi? Bố cậu có làm ăn được không vậy?" Diệp Thành thản nhiên trả lời: "Việc làm ăn của bố cháu cũng chỉ vừa đủ sống thôi".
Tất Tịnh Hồng hừ lạnh: "Không đoán cũng biết vậy rồi, hai cha con mấy người đúng là kiểu mấy đời gỗ mục đóng nên thuyền rồng!" "Tịnh Hồng! Bà ăn nói kiểu gì vậy!" Bạch Thư Hòa giận giữ nói: "Diệp Thành là con rể tương lai của gia đình chúng ta, bà lấy đâu ra cái thái độ đó vậy?" "Ha ha!", Tất Tịnh Hồng cười lạnh, bà ta nói: "Ông nhận cậu ta là con rể tương lai của nhà mình, tôi không nhận đấy, tôi không muốn con gái mình lại gả cho thứ đồ bỏ đi như vậy".
Nói xong, bà ta nhìn Diệp Thành, khinh thường nói: "Diệp Thành, nếu cậu biết thân biết phận thì rời xa con gái tôi xa một chút, sao cậu xứng với con bé được!" Lúc này, Lý Việt Trạch đưa Bạch Tiểu Huyên tới, hắn cười nói với Tất Tịnh Hồng: "Cô Tất, sắc mặt của cô gần đây tốt hơn nhiều rồi".
"Vậy à?" Tất Tịnh Hồng cười khà khà nói: "May mà có bộ mỹ phẩm La Mer mà con tặng, bộ mỹ phẩm đó con tốn bao nhiều tiền đấy? Nói thật, hiệu quả thật sự rất tốt!"
Lý Việt Trạch cười nói: "Đây đều là chuyện nhỏ, là chuyện con nên làm thôi mà." Vừa nói, hắn vừa móc trong túi ra một tấm thẻ thành viên, nói: "Cô Tất, đây là thẻ mua sắm của trung tâm thương mại Tân Thiên Địa, trong thẻ có một trăm nghìn tệ, nếu cô có thời gian, đến đó xem thử quần áo và túi xách, ở đó mới mở thêm cửa hàng của thương hiệu Chanel.
Cháu nghĩ là thương hiệu này rất hợp với khí chất của cô đó”.
Khi Tất Tịnh Hồng nghe thấy điều này thì khóe miệng của bà ta chắc nhếch lên sau tai luôn quá! Lý Việt Trạch mỗi lần chi tiền thì thật sự quá hào phóng! Một lần chi ra tận một trăm nghìn tệ! Bản thân bà Tất luôn muốn mua một chiếc túi Chanel, nhưng một chiếc túi cũng có giá tầm hai mươi, ba mươi nghìn tệ rồi, bà ta luôn xót tiền, lần này vừa hay có tấm thẻ này, bản thân có thể tự mua ba chiếc túi Chanel cũng được nữa, đến lúc đó bà ta còn không khiến cho đám bạn của mình ngưỡng mộ chết à? Bọn họ đều dùng hàng fake, mua một chiếc túi LV mà đã đứng trước mặt mình mà đã khoe khoang rồi, xem lần này mua túi Chanel để đánh mặt họ mới được.
Nghĩ đến đây, Tất Tịnh Hồng phấn khởi nhận tấm thẻ, vui vẻ khen ngợi: "Ôi à, Việt Trạch, cháu thật sự là một chàng trai tốt mà có thắp đèn lồng cũng khó tìm thấy được, nếu Tiểu Huyên nhà cô mà có thể gả cho cháu thì cô cũng mãn nguyện lắm rồi".
Bạch Thư Hòa ngay lập tức buộc miệng nói: "Bà đang nói nhảm gì vậy? Làm sao có thể nhận món quà đắt tiền như vậy từ cậu Lý nhà người ta được, mau trả lại đi!" Tất Tịnh Hồng trừng mắt chồng nói: "Đây là món quà Việt Trạch tặng tôi, liên quan gì ông hả?" "Bà..." Bạch Thư Hòa nhất thời không biết làm sao cả.
Lúc này, Lý Việt Trạch mỉm cười nói: "Chú Bạch đừng giận, đây chỉ là một chút tấm lòng của cháu mà thôi!" Đang nói thì Lý Cẩm Vi và Trần Phong đội mũ lưỡi trai bước vào.
Diệp Thành cố ý cho Trần Phong cơ hội để mình có thể chơi đùa tên này thêm một chút.
Vì thế Trần Phong bị phỏng không nghiêm trọng, bác sĩ xử lý một chút, thì sẽ để cậu về nhà nghỉ ngơi.Trần Phong đang bực tức trong lòng, vốn dĩ không muốn qua đây, nhưng mà nghĩ đến việc mình đồng ý với anh trai của Lý Cẩm Vi là Lý Việt Trạch là qua đây giúp hắn xử chồng chưa cưới của Bạch Tiểu Huyên, vì vậy cũng không thể thất hứa nên đã mua một chiếc mũ lưỡi trai để che đi cái đầu hói của mình, nhịn đau mà qua đây.
Tuy nhiên, khi nghĩ rằng đã mất oan hơn ba triệu nhân dân tệ và nợ hơn hai triệu nhân dân tệ tiền hàng, Trần Phong chán nản muốn đập đầu vào tường.
Khi nhìn thấy Trần Phong đến, Lý Việt Trạch có chút khó hiểu, sao tên này trông nhếch nhác dữ vậy? Có điều nghĩ đến kế hoạch trước đó của mình, hắn vội vàng nói với Diệp Thành: "Anh Diệp, bên đó còn có rất nhiều bạn bè và bạn học của Tiểu Huyên, chúng ta qua đó chào hỏi một tiếng được không?" Diệp Thành cười nhẹ: "Được thôi." Bạch Tiểu Huyên cũng gật đầu, nói với Diệp Thành: "Vậy đi thôi, tôi giới thiệu cho anh!" Theo Bạch Tiểu Huyên đi đến bên kia đại sảnh, lập tức một vài người vây quanh, tựa như họ đã đợi sẵn.
"Trời ạ, Tiểu Huyên, nói thế nào thì cậu cũng là hoa khôi của trường chúng ta, sao có thể tìm một tên nghèo kiết xác như vậy!" Nhìn thấy hai người đi tới, một người phụ nữ trang điểm đậm đột nhiên kêu lên: "Bạn trai cậu không sánh bằng với cậu Lý đây thì cũng đành thôi vậy, còn tệ hơn bạn trai của tớ nữa".
Giọng cô ta quá phóng đại nên lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.Lúc này Lý Cẩm Vi cũng bước tới gần mọi người, lập tức lớn tiếng trả lời: "Uyển Doanh, đừng nói to như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng người khác thì không hay đâu.
Mặc dù người này xấu xí, không có tiền bạc, thậm chí không có việc làm." Nhưng có một trái tim chân thành đó nha, ngày nào gọi điện thoại cho Tiểu Huyên, thật khiến người ta buồn nôn!" Khổng Uyển Doanh bĩu môi coi thường nói: "Xì, thật lòng có ăn được không? đương nhiên phải tìm một người vừa giàu vừa đẹp trai mới đúng, nếu không thì đi ra ngoài mất mặt lắm.
Tôi không hiểu sao Tiểu Huyên lại bỏ qua cậu Lý đẹp trai như vậy, rồi lại chịu uất ức để ở bên một tên quê mùa vậy!" Hai người bọn họ không kiêng nể gì cả mà nói qua nói lại, nói rõ ra là đang công khai xúc phạm người khác, Diệp Thành nhướng mày, vừa định nói thì bên cạnh lại có một giọng nam truyền tới.
"Hai người đừng có mà chua ngoa cay nghiệt như vậy nữa, ảnh hưởng đến mọi người tham gia yến tiệc thì không hay đâu!" Người mở miệng là một người đàn ông mạnh mẽ, anh ta trách mắng hai người phụ nữ, sau đó quay sang Diệp Trần nói: "He he, anh bạn này đừng tức giận, hai người bọn họ trước giờ đanh đá chút thôi, nhưng kỳ thực cũng chẳng có ác ý gì đâu." "Đúng rồi, tôi là Vương Quang Diệu, là bạn trai của Uyển Doanh, lần đầu gặp xin chỉ giáo nhiều hơn!" Vừa nói chuyện anh ấy vừa đưa tay ra, Diệp Thành nhướng mày, trong lòng lại cười nhạt.
Anh còn nhớ kiếp trước bản thân mình vừa bị hại không thể ngẩng đầu lên được, chợt thấy có một người hòa giải xoa dịu giúp bản thân, anh không khỏi cảm kích và bắt tay người kia mà không cần suy nghĩ nhiều.
Kết quả, không ngờ rằng tên này sức tay rất mạnh, hắn trực tiếp bóp nát xương tay anh, anh kêu đau thảm thiết tại chỗ, nước mũi chảy ròng ròng, còn quỳ xuống cầu xin đối phương tha cho.
Lúc đó không chỉ khiến cho mọi người ở đó cười ồ lên, còn khiến cho Bạch Thư Hòa cảm thấy bản thân yếu đuối vô dụng, trực tiếp dẫn đến bi kịch sau đó.
Nhưng bây giờ......
Khóe miệng Diệp Thành khẽ nhếch lên, đưa tay về phía Vương Quảng Diệu.
Nhìn thấy tay của hai người càng ngày càng gần, Lý Cẩm Vi không khỏi phấn khích trợn mắt lên: "Đứa nhỏ này đúng là ngớ ngẩn.
Sức tay của Vương Quang Diệu đến cả vệ sĩ của nhà họ Lý còn không chịu nổi, tên này chết chắc rồi!" Vương Quang Diệu cũng cười lạnh trong lòng, mạnh mẽ ra tay, sẵn sàng dạy cho tên nhóc không biết sống chết này một bài học.
Nhưng vừa nắm được, Vương Quang Diệu lập tức dùng toàn bộ sức lức nắm chặt tay Diệp Thành mấy giây rồi kinh ngạc phát hiện Diệp Thành tay cứng như đá, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt chưa từng biến mất! Vương Quang Diệu bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống từ trên trán.
Nhưng giờ gã nhận ra thì đã quá muộn! Đột nhiên, một sức mạnh cực lớn từ trong lòng bàn tay của đối phương từng chút một truyền tới, Vương Quang Diệu muốn chống lại, nhưng phát hiện sức mạnh này quá lớn, đừng nói là dùng một tay, cho dù là gã dùng cả hai tay thì cũng hoàn toàn không thể thoát ra được sức mạnh này.
Lại trôi qua vài giây, Vương Quang Diệu đã chảy mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng, thậm chí không còn sức để nói.
Một số người khác cũng đã phát hiện ra rằng tình hình không ổn, tại sao trông Vương Quang Diệu có vẻ chịu đựng được nữa thế? Khuôn mặt của Khổng Uyển Doanh tái đi vì sợ hãi, vội vàng bước tới và lo lắng hỏi: "Quang Diệu, anh bị sao vậy, anh không sao chứ!" Vương Quang Diệu đau như kim châm muối xát, vẻ mặt sợ hãi nhìn Diệp Thành, cầu xin thương xót: "Anh Diệp tha mạng, anh Diệp tha mạng! Là tôi sai rồi, xin anh đừng chấp vặt với người kém hiểu biết mà!" - ------------------
.