Diệp Phàm nói không nên lời, khó có thể tuyên bố tin tức như vậy. Trên Điểm Tướng Đài, hắn một người cô lập, vài lần há miệng, lại bị đầy chua xót chận lại trong miệng.
Những đôi mắt sáng ngời kia, hoặc bình tĩnh như biến, hoặc sắc bén như Tiên kiếm, hoặc như ngọn lửa bùng cháy... bọn họ có cũng đủ lo lắng, thủ hộ gia viên, đối ngoại tuyên chiến, đồng thời tràn ngập khát khao với tương lai, tin tưởng Thiên Đình sẽ càng ngày càng cường đại, bọn họ sẽ tự tay sáng lập một vương triều bất hủ, uy chấn muôn đời, huy hoàng bất diệt! - Giáo chủ! Nhất định là có một hồi chiến dịch lớn phải không? Xin hạ mệnh lệnh đi, chúng ta mọi thời khắc chờ chiến! Nơi đại quân đi qua: tất thắng!
Có người thay mặt lên tiếng, bọn họ là một nhóm người một đường đi tới theo Thiên Đình mà huy hoàng, có nhuệ khí nhất, bất kể gặp khó khăn lớn cỡ nào, cũng sẽ không lùi bước. - Thiên Đình đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng!
Đại quân đồng loạt quát to, giống như trời long đất lở.
- Chiến tất thắng, công tất phá!
Mọi người đều rống to, thanh âm như tiếng trống trận vang động Thiên giới, chấn động bốn phương tám hướng, làm cho mọi người theo đó máu huyết sôi trào.
Tư thế hào hùng, hàn quang chiếu sáng vòm trời, sáng lập chiến trường chín tầng trời Vực ngoại. Trải qua năm tháng như vậy, đại chiến như vậy, tràn ngập máu tươi, tràn ngập kích động, nhưng bọn họ lại không biết rằng, hiện tại tất cả đều sắp xa rời bọn họ.
Đây là một đám dũng sĩ, làm bạn cùng trưởng thành với Thiên Đình, đã trải qua khảo nghiệm máu và lửa, lãnh thổ rộng lớn này đều là bọn họ dùng tánh mạng đổi lấy. - Ta không biết phải nói như thế nào!
Diệp Phàm tự mình dao động kịch liệt, đứng ở trên Điểm Tướng Đài, khó có thể kiềm chế cảm xúc của mình, cố lên tiếng nói có chút trầm thấp.
Đại quân Thiên Đình đông nghìn nghịt, đại kỳ phần phật, binh khí trong tay chiến giả chiếu rọi chín tầng trời, từng người khôi minh giáp sáng lấp lánh, thần vò phi phàm. - Chúng ta gặp một ít phiền toái!
Diệp Phàm nhìn mọi người phía dưới.
- Bất kể có khó khăn gì, cũng xin hạ mệnh lệnh, chúng ta tất nhiên dũng cảm tiến tới, dùng máu tươi tưới tinh không!
Ngay cả nhóm lão binh trầm ổn đều từ thái độ, bọn họ từng trải qua năm tháng của Thiên Đình gian khổ nhất, từ khi khai sáng một đường đi theo, tới ngày nay trở thành tài phú quý giá nhất của Thiên Đình.
Bọn họ là anh hào trải qua trăm trận chiến không chết, trước nay không dễ dàng tỏ thái độ, một khi hứa hẹn sẽ phục vụ quên mình đi lấp con đường phía trước. Lúc này bọn họ cảm nhận được Diệp Phàm do dự và không quyết, liền đứng ra kiên định từ thái độ. - Giáo chủ! Chúng ta cùng sinh cùng tử với Thiên Đình, bất kể địch nhân là ai, cho dù là Địa phủ, chỉ cần ra lệnh, chúng ta cũng dám một đường đánh đi vào!
Lời nói điếc tai, leng keng như mười vạn Thiên Đao nổ vang, đó là ý chí và lời nói kiên định không thay đổi của phần đông Thiên Tướng, thề cùng tiến cùng thổi cùng tồn vong với Thiên Đình.
Diệp Phàm cảm động, nhìn những lão binh bất tử này, trong lòng càng thêm chua xót, có thể nào lên tiếng? Nhưng hắn lại không thể không nói, bằng không những người hùng còn S0NG sót trong huyết chiến này đều sẽ chết đi uổng phí trong tương lai. - Thiên Đình là gia viên của chúng ta, ta cùng với chư vị giống nhau, tình cảm với Thiên Đình sâu như biển, nhưng chúng ta có thể phải đối mặt với chí tôn, bọn họ muốn làm khó dễ...
Diệp Phàm nói lớn truyền ra khắp Diễn Võ Trường.
Mọi người đều tĩnh lặng lại, lão binh thì lộ vẻ mặt ngưng trọng, còn thật sự nghiêm túc lắng nghe, lớp trung niên thì giết chặt nắm tay, nhuệ khí không giảm, còn nhóm thiếu niên thì không cam lòng, tất cả đều dựng mày kiếm thật thẳng. - Thiên Đình có thể đi cho tới hôm nay, là kết quả của mọi người chúng ta cùng chung cố gắng. Là vô số huynh đệ phục vụ quên mình lót thành, máu tươi và xương trắng vãi đầy tinh không...
Diệp Phàm có chút thương cảm.
- Ngọc thạch câu phần, chúng ta quyết một trận tử chiến với bọn chúng! Thiên Đình bất bại, chúng ta cũng không bao giờ lui bước!
Rất nhiều người cả giận nói, bọn họ giơ lẻn binh khí trong tay: Phải bảo vệ gia viên.
Diệp Phàm nhìn chúng hùng, có thể có một đám bộ chúng như vậy, khiến hắn
rất cảm động, nhưng trong lòng đồng dạng cũng nặng trịch, loại câm xúc này khó có thể dứt bỏ và trả hết nợ, trong lòng càng ngày càng buồn bã.
- Có một số lời nói ta không muốn nói ra, nhưng ta không thể không nói!
Diệp Phàm tăng cao giọng, như thiên lôi nổ vang, áp chế tiếng rì rầm của mọi người, quyết định phải nói ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Mọi người dự cảm được hắn muốn nói gì, tất cả đều lộ ra vẻ âu lo, có một số người rất cấp bách, không khỏi hô lớn:
- Giáo chủ không thể quyết định như vậy a!
- Giáo chủ! Thiên Đình là tâm huyết của chúng ta, quyết không thể tản đi!
Từng gương mặt đều tràn ngập sợ hãi, tất cả đều không muốn nhìn thấy một cái kết quả như vậy.
- Thiên Đình không sụp đổ, vĩnh viễn tồn tại trên nhân giới!
Diệp Phàm quát lớn, ánh mắt càng ngày càng sắc bén, như là hai chùm tia sáng hữu hình, nhìn quét bát phương, đã có quyết định, vậy cứ tàn khốc vạch trần đi, không cần phải... uyển chuyển nữa.
Hắn nhìn về phía mọi người, nói chậm lại, nhưng lại càng thêm vang vang hữu lực:
- Tạm thời ẩn nhẫn, không có nghia là Thiên Đình ta không còn tồn tại nữa, là ta muốn tất cả các huynh đệ ẩn một thời gian, chờ ta một trăm năm, cho ta một đoạn thời gian, đến lúc đó Thiên Đình tất nhiên sẽ tái hiện! - Nhưng Giáo chủ...
Mọi người khẩn trương, không muốn phải kết quả này, đều lên tiếng, tiến hành ngãn cản.
Diệp Phàm nâng tay lên, lời nói bỗng nhiên cao vút lên:
- Thiên Đình không sụp đổ, đại kỳ sẽ tái hiện, đây là hứa hẹn của ta, sẽ tái tụ hợp với các huynh đệ!
Hắn chiến khí mênh mông, mơ hồ huyết khí màu vàng thổi quét vòm trời, bao phủ khắp Thiên Đình, nói:
- Tới thời điểm đó, Thiên Đình sẽ càng thêm huy hoàng, càng sáng lạn. Ta muốn cho nó lưu danh muôn đời, ta muốn nó bất hủ ở thế gian, ta muốn cho nó chấn nhiếp chí tôn, ta muốn vạn giới chư thiên đều thần phục ở trước mặt nó!
Mọi người nhìn lên tòa đài cao to lớn kia, nhìn Diệp Phàm như một Thần Ma.
- Các ngươi hãy tin tưởng ta, cho ta một trăm năm, sẽ trả lại cho các ngươi một Thiên Đình càng thêm cường thịnh. Tới thời điểm đó, chín tầng trời mười tầng đất này sẽ không có người nào dám quấy nhiễu Thiên Đình chúng ta!
Diệp Phàm phát thề ở dưới tinh không.
Hắn đầy ắp cảm xúc, dùng sức gào lên.
- Hiện tại chúng ta không địch lại, lui, chỉ là để sống sót, sớm muộn gì có một ngày, chúng ta sẽ trở về, thế giới này đều sẽ bởi vì chúng ta mà sợ ran!
- Ta muốn các ngươi hiểu được, sự huy hoàng của hiện tại tới thời điểm đó không tính là gì! Hiện tại khuất nhục cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm mà thôi!
- Trăm năm sau, chúng ta sẽ trở về, lại đứng sừng sững dưới tinh không, đại kỳ của Thiên Đình ta không ngã, sẽ đón gió bay phấp phới, càng thêm huy hoàng sáng lạn!
Diệp Phàm dùng sức gào rống, máu huyết hỗn chiến sôi trào, trong thiên linh cái có một cột sáng hình rồng cực lớn dâng lên, chìm sâu vào chín tầng trời, chấn động cả phiến thiên địa này rung chuyển kịch liệt, thiên đạo đều đang run rẩy. - Sẽ có một lần nữa tụ hội, tới thời điểm đó, chúng ta sẽ chân chính quật khởi, các ngươi sẽ phát hiện, hành trình mới chỉnh thức bắt đầu! Bởi vì tương lai chúng ta phải chinh phạt chín tầng trời, xông vào một chỗ lại một chỗ cấm địa Sinh Mệnh, đó mới là chiến trường của chúng ta, hiện tại mới chỉ là luyện binh, cách huy hoàng chân chính còn xa! - Đồng thời, các cấm địa đó không phải chiến trường duy nhất của chúng ta, mà phải đánh vào Tiên vực, phá vỡ thần thoại, lay chuyển trường sinh bất hủ. Đó mới là mục tiêu cuối cùng của chúng ta, chiến trường chung cực của chúng ta còn mênh mông và vĩ đai hơn xa so với tưởng tượng của các ngươi! - Hiện tại những thứ này tính là gì, chỉ là quá độ trước trận huyết chiến chân chính của chúng ta, chính là một loại tôi luyện mà thôi. Ở trong này ta muốn nói: xin mọi người không cần xao nhãng luyện võ công, chúng ta muốn các ngươi ẩn nhẫn, cùng không phải chân chính cời giáp quy điền, mà là tu dường. Tất cả các huynh đệ, các ngươi phải hiểu được, tương lai có một mảnh lại một mảnh chiến trường mênh mông mà to lớn đang chờ các ngươi. Ánh mắt chúng ta không chỉ cực hạn ở thời đại này, mà chúng ta phải bao trùm phía trên chư thiên muôn đời! Bởi vì chúng ta phải thành lập Thiên Đình chân chính. Thiên Đình bất hủ và trường sinh, khai sáng một thần tích xưa nay chưa bao giờ có, ngay cả các cấm địa Sinh Mệnh đều chỉ có thể sợ run ở trên đường chúng ta đi, không hơn không kém. Chúng nó cũng không phải nơi chung cực!
Dưới tinh không, trên Diễn Võ Trường, nhóm lão binh bất tử đều nắm chặt nấm tay, mà nhóm trung niên cùng với thiên binh thiên tướng còn trẻ lại không kiềm nổi rống to. Chiến trường của họ đã vậy còn quá rộng lớn, ngay cả cấm địa Sinh Mệnh cũng không là chung điểm. Điều này làm cho mọi người máu huyết sôi trào, cảm xúc mênh mông.
Không hề nghi ngờ, đó là một bức chiến đồ thật lớn, là nguyện cảnh trong lòng Diệp Phàm. Hiện tại những thứ này tính là gì, chính là đùa giỡn chút mà thôi, xa xa không tính là huy hoàng.
Tương lai, nếu hết thảy đều trở thành sự thật, như vậy bọn họ thật sự sẽ khai sáng ra sự kiện trọng đại chưa từng có, huy hoàng muôn đời bất diệt đang chờ đợi mở ra. Kế hoạch to lớn còn ở phía trước. - Chiến, chiến, chiến!
Có lẽ chỉ có ba chữ này mới có thể biểu đạt ra sôi sục trong lòng bọn họ, bọn họ không cam lòng, bọn họ khát vọng, bọn họ nghẹn uất, bọn họ kích động... tất cả đều máu huyết sôi trào, hóa thành tiếng hô lao ra! - Chúng ta phải trở về!
Diệp Phàm dùng mấy chữ này tạm thời kết thúc lời nói, tín niệm kiên định cùng với ý chí cường đại này, làm cho rất nhiều người bị kích động mạnh.
Huy hoàng ở tương lai, hết thảy bọn họ vừa mới khởi hành đi mà thôi, ngẫu nhiên gặp sóng gió thì tính là gì. Đợi đến khi bay trên trời, bọn họ nhảy vọt lên chính là tới tiên hà, mà không phải chốn phàm trần nhân gian, chúng hùng thật chờ mong! - Giáo chủ! Trăm năm này ngài sẽ rất gian nan, có thể xông qua được sao?
Có lão binh lo lắng hỏi, lời nói không cao, nhưng lại điểm trúng trọng điểm.
Một trăm năm tương lai, Diệp Phàm sẽ huyết chiến với chí tôn, vì để bước trên tuyệt đỉnh, hắn gặp phải nguy hiểm sẽ không thể tưởng tượng, chí một mình đi phấn tranh, bọn họ không giúp được gì! - Xưa nay không chỉ một vị Đại đế thành công, bọn họ có thể nghịch thiên. Diệp Phàm ta một đường đi tới, cũng sẽ không yếu hơn người!
Diệp Phàm lớn tiếng nói, hiểu rõ rống ra tâm nguyện của bản thân không có làm, phải khai sáng kỳ tích, người khác làm được hắn cùng phải làm được.
Một ít người trong lòng vẫn còn có lo lắna: người xưa nay có thể thành đạo có lẽ nhiều hơn không ít so với Đại đế chân chính, chỉ có một số ít nhân tài có may mẳn nghịch thiên và cơ duyên tránh khỏi cái chết, cuối cùng thành công.
Con đường của Diệp Phàm rất gian khó, hắn có thể cỏ kỳ ngộ như vậy sao?
- Hơn ba trăm năm trước bọn họ cũng chưa có thể giết chết ta, tới ngày nay, các ngươi cho rằng bọn họ còn có cơ hội sao?
Diệp Phàm ra vẻ thoải mái nói, biếu hiện rất lạc quan.
Mọi người đều nở nụ cười, nhìn hắn tự tin như vậy mọi lo lắng đều tiêu tan, bầu không khí nặng nề có hơi giảm bớt.
Thế nhưng, Hắc Hoàng, Bàng Bác, Lý Hắc Thủy, Sơn Hoàng... lại trầm trọng trong lòng, khó có thể buông lòng. Bọn họ biết rằng con đường của Diệp Phàm quá khó khăn, không đơn giản như vậy.
Kiếp này không giống như dĩ vãng!
Quá khứ, chí tôn trong cấm địa ngủ say, có lẽ chỉ có khi Đại đế cổ đại độ Đế kiếp cuối cùng, chí tôn trong cấm địa mới bừng tỉnh, lúc đó muốn ngăn cản đã có hơi chậm rồi.
Đương nhiên, cũng có người từng gặp phải vấn đề như Diệp Phàm.
Ngày nay kiếp này, thật sự là hoàn toàn bất đồng.
Con đường thành tiên mở ra, chí tôn trong vùng cấm lúc ấy không nói đều thức tỉnh rồi cũng không sai biệt lấm, lúc này mới qua hơn ba trăm năm, khó có thể chân chính rơi vào ngủ say.
Tối thiểu, Bá thể đại thành là đang nhìn chằm chằm vào hắn!
Còn có Địa phủ kia, Minh Hoàng cũng bị đệ nhất thần tướng Thiên Đình cổ đánh cho bị thương, dĩ nhiên đã tỉnh dậy, hắn sẽ không bỏ qua.
Có lẽ, còn có những người khác!
Cuối cùng ba tầng độ kiếp, xưa nay không người nào có thể từng bước vượt qua, mỗi một tầng đều là tử kiếp, phải liều tới sinh mạng để vượt qua. Ba lượt đại kiếp nạn sẽ kinh động tới những người nửa tinh kia, tất có đại ách nạn buông xuống. - Con đường ở dưới chân, là đi ra. Ta sẽ trở về, không là cái gì kỳ tích. Ta chờ mong đại kỳ của Thiên Đình dựng lên lại, ngày nào đó các vị từ khắp nơi núi rừng trở về, chúng ta sẽ cùng nhau khai sáng một tiên triều huy hoàng muôn đời duy nhất bất hủ, đánh vỡ trường sinh muôn đời, trước đó chưa từng có!
Diệp Phàm rống to, thanh âm điếc tai, dùng tâm hồn để biểu đạt lựa chọn của chính mình.