Khôn Thiên bước ra một bước, trời sụp đất nứt, đừng nói khu vực Diệp Phàm này, chính là bộ chúng Thiên Hoàng bên Hoàng Sào cùng có không ít người gặp nạn, đương trường vỡ nát, hóa thành màn sương máu.
Có thể thấy được lửa giận với uy thế của hắn mãnh liệt biết bao, Khôn Thiên đầy đầu tóc dài từng sợi dựng thật thẳng như kiếm quang bức người, toàn thân chiến khí thiêu đốt mãnh liệt, hắn như là một trái cầu lửa lớn, đốt sụp vũ trụ vọt lại đây. "Ầm!"
Hắn tung một quyền, nhật nguyệt tinh hà đi theo nghịch chuyển, theo quyền lực của hắn mà chấn động phiến vòm trời này!
Ngoại trừ Diệp Phàm với chính hắn bực này như đang dọn sạch hiện trường, khu vực này không còn một người nào, mọi người đều rút lui, để lại một khu vực chiến trường rộng lớn.
Bởi vì khí tức của hắn quá cường đại, khiến mọi người không chịu nổi, mọi người không thối lui lại tất phải chết, trở thành mảnh xương vụn và màn sương máu, khắp tinh không đều điêu linh.
Trong mắt Diệp Phàm bùng lên hào quang, hai tay bấm ấn, trong nháy mắt chính là chín lần chín tám mươi mốt con Thiên Long bay ra, tất cả đều gào thét, nhàm về phía Khôn Thiên thần tướng. "Ngao rống..."
Một đám rồng lớn màu xanh bay múa, mỗi một con đều dài tới mấy vạn dặm, lân giáp lành lạnh, vắt ngang qua tinh vực, xa xa rất nhiều hành tinh nhỏ toàn bộ vỡ nát. Thiên Long xoay quanh, hủy diệt vạn vật. - Cái gọi là Thánh thể tính là gì!
Khôn Thiên rống to, nắm tay hạ xuống, đánh thẳng vào tám mươi mốt con Thiên Long, địa phương này liền xảy ra đại bùng nổ kịch liệt, hào quang vô tận, tinh vực sụp đổ.
Chân long bay ngược lên, tám mươi mốt đầu rồng mở ra, nuốt nạp nhật nguyệt tinh hà, tinh hà trắng xoá bay lên như thác nước bạc, va chạm với quyền lực cực lớn kia.
Mới vừa giao thủ, giữa hai người đã kịch liệt như vậy.
Một tiếng nổ vang, rất nhiều con Thiên Long đứt đoạn, bị nắm tay kia đánh trúng đứt gân gãy xương, máu Thiên Long tuôn chảy.
Tuy nhiên, con Thiên Long ở giữa kia cũng xé mở trên nắm tay của hắn một lỗ hổng, làm cho máu tươi của hắn văng bắn khắp nơi, nhiễm đỏ tinh không.
- Thánh thể không tính là gì, nhưng giết chết ngươi vậy là đủ rồi!
Vang lên thanh âm lạnh như băng của Diệp Phàm, hắn cười rồng mà tới. Mấy chục con Thiên Long lao tới phía trước, hắn như Đại đế đứng phía trên thiên hạ, bức tới phía trước. - Còn xa không đủ! Hôm nay quyết phân thắng bại, luận sinh tử! Ngay cả là Thánh thể cũng không được, cùng là vong hồn và xương trắng dưới chân tám thần tướng!
Khôn Thiên nói, hắn đứng ở nơi đó, thu hồi nắm tay, mở ra bàn tay, để mặc cho máu loàng trong miệng vết thương nhỏ giọt, chảy xuống.
Rất nhanh, một mảng cầu vồng đỏ thẫm nơi này do máu loàng kia từ một giọt tích hội tụ mà thành, rồi rất nhanh lại hóa thành một biển máu mênh mông, không có cuối, rất khó tưởng tượng thân thể của một người như thế nào lại có nhiều máu như vậy.
Cái loại máu này thật là đáng sợ, tản ra ma tính yêu dị, nuốt nạp thiên địa. Ngay cả một ít tiểu hành tinh đều rơi xuống chìm xuống ở bên trong nổi lên từng mảng lớn bọt sóng.
Cảnh tượng này khiến mọi người hoảng sợ, trong thiên địa trở thành một mảnh đỏ thẫm, mờ mịt khôn cùng, mọi người đều không kịp phản ứng, trong phút chốc đã bị máu trùng trùng lớp lớp không giới hạn bao phủ.
Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, thần thông đáng sợ này thật đúng là có điểm quỷ dị, rồi lại dựa vào máu bày ra một cái nhà giam, bao vây hắn ở trong đó.
- Một khi để ta khôi phục đến đỉnh phong, về lại cảnh giới trước thái cổ kia, thế gian người làm cho ta đổ máu phải chôn cùng!
Thanh âm của Khôn Thiên thần tướng giống như sông băng ù ù vang động trong ngày đông giá rét.
- Phải không? Ngươi cứ việc thử xem!
Diệp Phàm nói, trước người mấy chục con Thiên Long lao xuống, muốn xé mở biển máu. XÔNG ra ngoài biển cả máu mênh mông đáng sợ này.
Kết quả khiến người ta giật mình kinh sợ, mấy chục con Thiên Long phủ chụp lên lại bị máu cắn nuốt vỡ nát. Trên thân từng mảng lớn máu thịt rã ra rơi xuống, xương trắng dày đặc.
Mỗi một con Thiên Long đều dài hơn mấy vạn dặm, thần lực vô cùng, tùy tiện một lần xoay quanh đều cỏ thể va chạm đánh rơi không ít tinh tú, hiện tại lại sa vào kết cục như vậy.
Hai mắt Diệp Phàm lạnh xuống, người này quả nhiên đáng sợ, tám thần tướng không phải hạng người chỉ có hư danh. Hiện giờ còn chưa có khôi phục toàn diện mà đã có biếu hiện bực này. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenyy.vn Tuy nhiên, hắn cũng không úy kỵ, chưởng chi mở ra, mấy chục con rồng lớn hóa thành thần lực chìm sâu vào trong lòng bàn tay hắn. Hắn tự mình động thủ, hữu chưởng cắt tới phía trước, biển máu ù ù rung chuyển dữ dội, bị chia làm hai nửa, hơn nữa hư không đều bị mở ra xuất hiện một cái thông đạo. "Ầm!"
Sóng biển đánh lên trời, máu loàng ập lên không trung, trong nháy mắt làm cho cái khe nứt không gian lớn khép kín. Đồng thời trong biển xuất hiện các loại xương trắng, tất cả đều là cường giả chết dưới bí thuật này ngày xưa biến thành, trong đó không thiếu người có cảnh giới cao hơn so với Diệp Phàm.
Địa phương này lập tức sóng lớn vỗ bờ, sóng to ngập trời. Trong biển máu, một khối lại một khối xương trắng Chuẩn đế xuất hiện, rồi lại sinh ra máu thịt, những thi thể này khôi phục thần thông ngày xưa ngắn ngủi, cùng nhau gào thét đánh tới phía trước.
Cảnh tượng này có điểm khủng bố, triệu hoán anh linh cổ đại bị đánh chết tham chiến, nếu truyền ra ngoài khẳng định sẽ động trời. Ngay cả Diệp Phàm đều không kiềm nổi thở dài, không hổ là nhân vật từng đi theo Bất Tử Thiên Hoàng, chỉ bằng vào loại bí thuật này, người này đủ để lưu danh trên lịch sử cổ, loại thuật này nếu là phát triển và hoàn thiện tiếp sẽ không kém so với bí thuật của Đại đế. - Nguyên Thiên Tiên Đồng, thiêu đốt vạn vật, luyện hóa hết vạn linh!
Diệp Phàm bình tĩnh nói ra, thi triển một loại bí thuật pháp tắc cường đại, đây là năm gần đây ngộ đạo thu hoạch làm cho Nguyên Thiên Nhân của hắn càng tiến thêm một bước, không những được nhìn thấu vô căn cứ, mà còn có thể chiến đấu.
Đây là kết quả hỗn hợp rất nhiều bí thuật của Nguyên Thiên Sư nhất mạch, tiến hành thẳng hoa, là một loại bí thuật lĩnh vực cấm kỵ của hắn khai sáng ra.
Đồng tử của Diệp Phàm phát sáng rực rỡ, bắn ra tia sáng làm cho mặt trời trăng sao đều ảm đạm xuống, vô số anh linh của Đế trước kia tất cả đều kêu thảm.
Bọn họ mới vừa sinh ra máu thịt, trong nháy mắt đều hóa thành khói trắng, bùng cháy lên hừng hực, mất đi chính là mất đi, sao có thể so với chân thật cho được?
Tiên Đồng của Diệp Phàm bắn ra tia sáng rực rỡ thiêu đốt vũ trụ, tinh không sụp đổ, bọn họ không chịu nổi, loại chùm tia sáng vừa thần thánh mà lại tường hòa này gây thương tổn trí mạng đối với bọn họ.
Nguỵên Thuật có thể thay trời đổi đất, trọng tổ nhật ngụyệt tinh hà, mà phát triển tiếp cũng có thể một lần nữa tiến hành bài trừ bản chất đối với sinh mệnh, những anh linh sớm đã mất đi này sao đủ sức chống lại được? "Phốc, phốc..."
Theo từng cỗ thi thể Chuẩn đế một lần nữa rơi vào trong biển máu, địa phương này yên tĩnh lại không có tiếng động. Diệp Phàm cất bước đi tới, trong con ngươi tiên quang nhấp nháy kinh người, chiếu rọi ra một con đường bất hủ, hắn đã thấy được Khôn Thiên thần tướng ở phương nào, muốn đi chiến một trận!
Diệp Phàm cường đại vượt qua Khôn Thiên đoán trước, ở thời trước thái cổ căn bản là không có loại Nguyên Thiên Tiên Đồng này, thần bí như vậy, chiếu phá vạn vật, làm cho tất cả anh linh trong biển máu của hắn đều bị phá, điều này làm cho hắn khiếp sợ.
Hiển nhiên, đây là một loại bí thuật khai sáng ở đời sau này, khắc chế pháp và đạo của hắn.
Vốn, phiến biển máu này theo giết chết cao thủ càng ngày càng nhiều, sẽ diễn biến càng ngày càng mạnh, nhưng hôm nay cũng không dẫn lên được tác dụng gì.
Khôn Thiên thần tướng rống to, biển máu biến mất, mà giữa hai tay mặt trời trăng sao vờn quanh, hắn quật lấy một mảnh vũ trụ chân thật luyện hóa ở trong lòng bàn tay, sau đó đánh tới hướng Diệp Phàm.
Đây là Khôn Thiên thần tướng mượn dùng lực lượng đại vũ trụ, phải trấn áp Diệp Phàm, nhét hắn vào trong đó, trọn đời phong ấn giam giữ.
Xa xa chúng hùng đều thấy được một màn này, tất cả đều lông tóc dựng đứng, lưng phát lạnh, đây là loại thủ đoạn nghịch thiên cỡ nào, người từng đi theo Bất Tử Thiên Hoàng quả nhiên không đơn giản, thực lực chưa khôi phục đã khủng bố như vậy. "Ầm!"
Quyền phong kịch liệt mênh mông cuồn cuộn. Diệp Phàm tung một quyền phá vỡ phiến càn khôn này.
Khôn Thiên đánh tới gần cùng với Diệp Phàm, tiến hành chống chọi, lúc thì phóng rộng lúc thì thu hẹp, trong thời gian đó có máu vẩy bắn ra, có pháp tắc đại đạo nổ vang, thiên địa này hoàn toàn vỡ nát.
Trong giây lát. Diệp Phàm chiến đấu kịch liệt với Khôn Thiên đã hơn trăm chiêu, kịch liệt cứng chọi cứng, liều mạng đọ sức không quản sinh tử. So với đại quyết đấu ngày thường tính ra hơn cả ngàn chiêu trở lên.
Đây là quyết chiến liều mạng, thiêu đôt thần lực bất hủ, dựng thân ở lĩnh vực cấm kỵ. Chỉ cần có một chút sai lầm chính là kết cục hình thần câu diệt.
Ngày xưa, quyết chiến giống như vậy, mặc dù thế lực ngang nhau cũng trong vòng mấy chiêu là phân sinh tử, nhưng hiện tại hai người lại chiến đấu dữ dội cả trăm chiêu, có thể thấy được kịch liệt cỡ nào.
Khôn Thiên thần tướng từng đi theo Bất Tử Thiên Hoàng chinh chiến cả đời, được nhân vật cấp Đại đế khi còn sống chỉ điểm và truyền thụ, kinh nghiệm và lão luyện cả thế gian có mấy người có thể sánh bằng?
Nhưng hắn giật mình phát hiện, kỳ xảo chiến đấu đăng phong tạo cực của Diệp Phàm, rồi lại thắng hơn hắn, thắng hơn kinh nghiệm từng trải lão luyện của hắn, điều này làm cho hắn kinh sợ. "Phốc!"
Máu vẩy ra, đây là lần thứ bảy Diệp Phàm chấn vờ nắm tay của Khôn Thiên, làm cho máu thịt của hắn bầy nhầy, bị thương nặng.
Bản thân Diệp Phàm cũng có xuất hiện miệng vết thương, hắn là bị một loại bí thuật của đối phương đánh bị thương. Pháp tắc vô niệm vô hình, trong vô hình đều có thể giết chết cao thủ Chuẩn đế.
Vậy mà Diệp Phàm chí xuất hiện miệng vết thương mà thôi, khiến trong lòng Khôn Thiên kinh hoàng. Hắn biết, một trận chiến này chú định rất gian khổ, gặp 2Ờ mảnh nhân vô địch ở thời đại Thiên Hoàng như vậy, nhưng chính hắn cũng không ở đỉnh phong, hơn phân nửa phải xảy ra vấn đề.
Diệp Phàm cũng rất giật mình sợ hãi, không ngờ lại có người có thể chịu được nắm tay của hắn. Tuy rằng chỉ là va chạm sát qua, không phải chân chính đánh nhau từng quyền, có pháp tắc ở kích động, nhưng quyền này cũng đủ kinh người. "Nắm tay tắm trong máu Thiên Hoàng, từng được máu huyết của chủ thượng rèn luyện lại bị thương, không ngăn được Đế quyền của hắn, không thể tha thứ!" Khôn Thiên rống to trong lòng.
Nắm tay của hắn, bàn tay vô địch của hắn còn quan trọng hơn so với sinh mệnh của hắn. Từng trải qua Bất Tử Thiên Hoàng tự mình dùng máu rèn luyện, có thể tan biến vạn vật, ngày nay lại gặp một kẻ hậu bối tuổi còn trẻ như vậy, làm cho tín niệm của hắn dao động.
Hắn cũng từng bễ nghễ một thời đại, nám tháng hàng ức năm ở trên cao chót vót, vô tận huy hoàng, chiến trăm tộc mà được tôn làm Thần Tướng một phương, thống ngự vạn giới, có mấy người có thể đối địch?
Khôn Thiên cảm nhận được áp lực, hắn cảm thấy dù là đang ở trạng thái huyết khí tràn đầy năm đó, nếu đồng cảnh giới chiến một trận với Diệp Phàm, cũng có thể không địch lại, thậm chí sẽ đại bại, thảm bại.
Chỉ cần vừa nghĩ đến kết quả này, trong lòng hắn đã chấn động một trận, người thanh niên này thật đáng sợ!
"Ầm!"
Diệp Phàm không che giấu cường thế của mình chút nào, dùng Đế quyền màu vàng ép tới, như một đầu mảnh thú hồng hoang nghiền ép xuống, nấm tay hai người chân chính đụng độ nhau.
Hào quang đen nỡ rộ, máu tươi văng khắp nơi, nắm tay của Khôn Thiên thần tướng bị đánh nát, xương ngón tay bay ra, da thịt vỗ nát, dâng lên màn sương máu!
Cảnh tượng này khiến mọi người sợ hãi ngây người. Một trận chiến này lập tức không có gì trì hoãn, Khôn Thiên thần tướng bị đánh bại, hắn lộ vẻ mặt suy sụp, lảo đảo thối lui, nhìn chằm chằm đôi nắm tay vỡ nát của mình.
Đây chính là niềm kiêu ngạo của năm đó nha, một đôi nắm tay đánh khắp vũ trụ, trải qua máu Hoàng rèn luyện, vô kiên bất tồi, ngày nay lại bị người đánh vỡ, điều này làm cho hắn thê lương vắng lặng.
Đây không phải là huyết khí không thịnh có thể giải thích rõ, cường độ của nẳm tay hắn chưa hề bị yếu bớt nhưng vẫn là bị phá rồi.
- Này đã không phải là thái cổ của ta nữa rồi!
Khôn Thiên thần tướng thở dài thê lương, năm tháng cao chót vót năm xưa không bao giờ... có thể lại đến nữa, tất cả vinh quang đều táng ở thời thái cổ.
Mặc dù mất mát, mặc dù thê lương, nhưng một trận chiến này vẫn phải tiếp tục. Giữa hai người pháp tắc và Thần liên trật tự bùng phát ra, đan vào thành một mảnh Thần đồ bất hủ, chấn động tinh không. "Phốc!"
Hai tay Khôn Thiên nổ tung, trở thành máu bùn.
"Phốc, phốc..."
Tiếng vang không dứt. Diệp Phàm liên tục ra đón nặng tay, chưởng chi bổ xuống, hai chân, ngực, đầu... của Khôn Thiên thần tướng nổ tung, mảnh xương vụn bay lên, máu loãng văng khắp nơi.