Thiên Cung nguy nga, Tiên Khuyết to lớn, lơ lửng trên mây trắng, nơi đó trời quang mây tạnh tráng lệ kinh người. Mọi người đều ngây dại, cuối cùng thế giới thần bí sớm đã có người nhập chủ, mọi người mất đi ý nghĩ tranh đoạt!
Phiến chiến trường này lặng ngắt như tờ, trên bầu trời chỉ có thanh âm uy nghiêm kia vang vọng, như là Đại đế cổ sống lại một lần nữa đứng trên thiên hạ.
Một ngọn núi tiếp theo một ngọn núi hỗn độn di dời, ù ù vang động, đứng sừng sững ở cuối thiên địa, những tia chớp hóa thành biển cấm kỵ màu vàng mãnh liệt cuồn cuộn.
Chín vầng mặt trời hạ xuống hướng tây, cung điện lầu các ở dưới ánh trời chiều nhuộm thành màu vàng và màu đỏ sáng rọi phi thường thánh khiết, mái ngói đều vờn quanh vầng sáng tường hòa.
Phía dưới biển cấm kỵ màu vàng bắt đầu khởi động, ngẫu nhiên lại bộc phát ra tiếng sấm, như là ông trời đang phẫn nộ, có thể diễn biến là thiên kiếp, chấn nhiếp lòng người.
Tiếng chuông du dương xa tắp, chấn động thiên cổ.
- Là Thiên Đình không sai! Không nghĩ tới vẫn chưa bị phá huỷ toàn bộ, còn tọa lạc ở đây!
Cũng không biết qua bao lâu, có lớp cường giả người già than nhẹ.
Rất nhiều người đều sợ run, không biết nói cái gì, nhưng trong lòng sớm đã nổi sóng ầm ầm. Tại sao có thể như vậy? Đây là người năm đó từng cứng rắn chống lại với Bất Tử Thiên Hậu hay sao?
Hắc Hoàng nhìn chằm chằm phiến cung điện, nhất là nhìn một góc khu vực thiếu hụt kia, nói:
- Đúng thật là Thiên Đình! Các ngươi xem, Nam Thiên Môn nơi đó không thấy, là rơi xuống ở trong Thần Khư!
Trên thực tế, không chỉ một mình nó có điều phát hiện, rất nhiều cường giả đều có phát hiện trọng đại, có người vạch ra loại phong cách này giống như di chỉ ở một số cổ vực. - Nhìn thấy không? Hóa Long Trì kia bị sụp xuống nửa bên, ở trên viên cổ tinh chúng ta có một nửa kia!
- Này, Vạn Yêu Tháp cũng đứt đoạn, chúng ta nơi đó có một mảnh tàn tích, có thể nối với chỗ này.
Mọi người ngạc nhiên thán phục, đây đúng thật là Thiên Đình cổ, tuy rằng không phải đầy đủ như vậy, nhưng có thể liên hệ với một ít cổ tích biết được, xác minh với nhau.
Bàng Bác nhìn chằm chằm phía trước, cũng không khỏi lộ ra dị sắc, thở dài:
- Thì ra là thế, khu vực lầu các luyện đan và luyện khí bị hủy phân nửa, có một nửa rơi xuống ở ngoài cấm địa Thái cổ đây!
Hắn nghĩ tới Tiên Cung ở Bắc Đẩu, phong cách so với nơi này giống nhau. Hơn nữa có thể tìm được chỗ nối, chứng tỏ Tiên Cung từng thuộc về Thiên Đình cổ, thật khiến người ta cảm khái.
Diệp Phàm cũng chấn động trong lòng, có một số bạn cùng học đều là biến mất ở nơi đó, đến nay cũng chưa từng gặp lại, hiện tại không biết đang ở phương nào.
Một tiếng nổ, bên trong cung điện có một cái cầu thang bạch ngọc thật lớn hạ xuống, trải thẳng ra tới trước mặt mọi người, vắt ngang phía trên biển lôi điện màu vàng kia.
Mà một ít cung điện lại nổ vang, phát ra Thần âm vô lượng làm cho địa phương này càng thêm có vẻ trang nghiêm mà trang trọng, mọi người không khỏi nín thở quan sát.
Thiên Cung rộng lớn trống rỗng, không có thiên binh thiên tướng, không có cung nữ người hầu, nơi đó lạnh tanh, chỉ là có một loại nghiêm túc và uy áp tản ra ứàn ngập. - Ha ha...
Một tràng tiếng cười to vang dội, ở trên thềm đá bạch ngọc xuất hiện một đại hán râu quai nón, thoạt nhìn thực thô lỗ, khí tức bức người.
Trên Hắc Trân Châu Hào, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch lập tức liền mở to hai mất, miệng há hốc: lại là đại hán râu ria xồm xòm kia, chẳng lẽ là hắn nhập chủ nơi này, mà không đúng, thanh âm hắn cũng không già nua. T.r.u.y.ệtruyenyy.vn
Đại hán râu ria xồm xòm là một Chuẩn đế, sớm đã được chứng thật. Hiển nhiên năm đó lần đầu tiên gặp nhau ở Tử Vi Tinh vực, hắn là đang du lịch ở chốn hồng trần đây!
Râu quai nón đầy mặt, đại hán râu ria xồm xòm thực uy nghiêm, nhưng khi ánh mắt chuyển động nhìn thấy Lệ Thiên bọn họ, cái loại đáng khinh này nhoáng lên một cái rồi tắt vẫn là không tránh được ánh mắt của hai người.
Điều này làm cho trên người hai sư huynh đệ nổi lên một lớp da gà. Người này đi du hí hồng trần, khẳng định không phải là danh túc tiền bối cổ xưa và đức cao vọng trọng cái gì.
Ngay sau đó, trước Nam Thiên Môn tàn tạ kia lại xuất hiện một lão nhân, một miệng răng vàng khẽ, lại còn không đầy đủ, có vài cái hở trống hốc, đang nắm tay một đứa nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh đi ra. - Là lão!
Đám người Bàng Bác đều ngẩn ra, trước đây lòng có cảm ứng, khi bọn họ quay đầu nhìn lại phát hiện một già một trẻ này đang chú ý quan sát một thuyền người của bọn họ. Ở thời điếm đó đã biết lão là một vị cao thủ tuyệt thế.
Lúc này lão nhân vừa ra, dẫn phát một hồi chấn động, xem bộ dáng lão tuy rằng rất quê mùa, nhưng đây tất nhiên là một cao thủ tuyệt thế, bằng không sao có thể vào ở Thiên Cung. - Người dùng lực chiến với Bất Tử Thiên Hậu chính là lão sao?
- Rốt cuộc lão cường đại cỡ nào mà định chấm dứt loạn chiến đẫm máu, bình định thập phương vũ trụ!
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, lão nhân này thực thần bí, vừa rồi đao mang sáng như tuyết kia chính là lão đánh xuống hay sao? Nhưng cái loại cường thế đó và khí chất hiện tại không tương xứng nha! - Đừng nhìn lão hủ ta! Ta chỉ là kẻ tạp dịch, dẫn con cháu đi ngang qua!
Lão nhân lộ ra một miệng răng vàng khẽ, thấy thể nào đều cảm thấy thật quái dị.
Lão xách theo một cái thùng gỗ cũ mèm, dọc theo cầu thang bạch ngọc theo bậc thềm đi xuống tới trước biển lôi màu vàng kia, "phịch" một tiếng đè ép tới múc lên một thùng chất lỏng màu vàng, hỗn độn khí mênh mông.
Một đám người khiếp sợ, đây chính là lôi thần hải hỗn độn, đó là lôi điện hóa thành chất lỏng màu vàng, không ngờ lão lại múc như múc nước.
Rất nhiều người đánh giá đo lường, Đại Thánh chạm vào những lôi nguyên tố màu vàng kia ắt sẽ thành tro bụi. Dù là cường giả Chuẩn đế ở trong môi trường nồng đậm đó cũng sẽ không dễ chịu bao nhiêu.
Lão nhân quái dị kia trông thực bình tĩnh, dẫn đứa cháu lại theo bậc thềm đi lên, đi tới một gốc cây cổ mộc khô héo, tưới xuống gốc thùng chất lỏng do lôi nguyên tố áp súc mà thành kia.
Không ít người kinh hãi, tất cả đều ánh mắt nổ bắn ra tia sáng, cũng không chớp nhìn chằm chằm cây cổ mộc khô héo kia.
Đây là tiên thụ trong truyền thuyết sao? Năm đó Đế Tôn chết đi, Thiên Đình vỡ nát, có một loại cổ thụ chí thần bởi vậy mà sinh mệnh khô cạn, không còn sống lại, là nó sao?
Tục truyền, năm đó Đế Tôn là Trường Sinh Thiên Tôn kéo dài Đế mệnh hai ngàn năm đỉnh phong, là bởi vì luyện một lò đại dược, trong đó một mặt chủ dược chính là quả của cây cổ thụ này, phụ với thiên công vô thượng của Đế Tôn mà thành đại dược nghịch thiên.
Nên biết rằng, đó cũng không phải là năm tháng hai ngàn năm bình thường, mà chân chính là "Để mệnh" tuyệt đỉnh. Vả lại lúc ấy các phương pháp khác đều được Trường Sinh Thiên Tôn dùng qua, cái gì cổ dược, Thần Tủy các thứ, hắn đều ăn qua, nên dù có tiếp tục ăn cũng vô dụng. Năm tháng tầm thường không thể đánh đồng với hai ngàn năm Đế mệnh này! - Lão già đây là đang dùng lôi điện dịch màu vàng tưới tiên thụ, hy vọng nó sống lại hay sao?
Mọi người đều đỏ mắt, di chỉ Thiên Đình thật sự có thứ tốt nha! Cây cổ mộc này không ngờ lại còn sống trên đời, rất nhiều người đều tằng phỏng đoán, nó so với các Bất tử tiên dược đó hiệu quả càng sâu đậm hơn.
Nó cũng không bao phủ bầu trời che lấp đại địa, chỉ có cao bằng thân người, nhưng chạc cây cứng cáp như là trải qua gần cả trăm vạn năm sinh trưởng mới đạt tới cái dạng này, thân cây khô nứt, không có một chút sinh cơ. - Có điếm giống người...
Không ít người giật mình, cây tiên mộc này thực đặc biệt, gần giống hình người, tuy nhiên dường như bị đánh cho tàn phế, ngày nay uốn éo cong vòng.
- Cây tiên mộc này đúng là bảo bối nha! Mặc dù chết đi, như vậy đào lên khắc vào đế văn khẳng định sẽ trở thành đại sát khí, có lẽ nắm giữ nó còn có thể ngộ đạo. Hiệu quả sẽ không kém!
Hắc Hoàng hai mắt tỏa sáng, lẩm bẩm.
Không ít người đều nuốt nước miếng, mọi người đều biết đây là một loại cây tiên dược vô thượng, mặc dù khô héo nói vậy cũng có một chút hiệu quả.
"Ầm!"
Cửa chính của Thiên Cung trung ương mở ra, không biết từ khi nào nơi đó đứng một thân ảnh, như là mãi mãi đã tồn tại, hư vô mờ mịt, cố tình lại phóng thích một loại uy nghiêm vô hình. - Chư vị mời vào!
Hắn lên tiếng mời mọi người.
Rất nhiều người kinh dị, cảm giác được một loại mũi nhọn, hắn như là một đoạn trật tự thiên đạo hóa hình thành một người đứng ở nơi đó, khiến ngưới ta khó hiếu.
Người này thực đặc biệt!
- Hắn là một cái khí linh!
Có người hô nhỏ, đoán ra hắn là thần linh chí cường ẩn trong binh khí!
Thực lực chủ nhân Thiên Cung ngày nay nhất định rất kinh người, bằng không sao có thể có Thần khí bực này đi theo, khẳng định vô cùng cái thế, chẳng lẽ đạo đao mang sáng như tuyết vừa rồi kia chính là phát ra từ khí linh này? - Đi! Đi vào nhìn thử xem!
Mọi người đều rất ngạc nhiên, không ít hạng người gan lớn tự nhiên hy vọng thăm dò Thiên Cung trong truyền thuyết, dựa vào cơ hội này xem đến tột cùng.
Có người đi đầu liền có người đi theo, dòng người bắt đầu khởi động, chậm rãi đi vào. Bọn họ tin tưởng với thực lực của chủ nhân nơi đây nếu muốn giết bọn họ thực dễ như trở bàn tay, sẽ không cần làm chuyện lừa bịp người khác.
Đám người Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Bàng Bác, Hắc Hoàng hội hợp, cũng tiến vào trong dãy cung điện, phải gặp một lần xem người này rốt cuộc là hạng người nào.
Dòng người bắt đầu khởi động, mới vừa tới gần mọi người liền cảm nhận được một loại ý cảnh đại đạo. Nơi đây quả nhiên bất phàm, có đạo cùng reo vang!
Trong Thiên Cung trung ương, trên mỗi một cây cột thật lớn đều điêu khắc thanh long, chu tước, côn bằng các thứ... đây cũng không phải là trang trí, mà là một loại lạc ấn đại đạo.
Có thể nhìn thấy một số tiểu long từ trong cây cột bay ra, lấp lánh sáng xanh, cùng với mấy con chu tước cũng thoát khỏi gông cùm xiềng xích, bay lượn phun lửa trên hư không, vẽ ra từng đạo ánh lửa đỏ thẫm. "Đây là địa phương Đế Tôn từng cư ngụ, quả thực không tầm thường!" Trong lòng mỗi người đều sinh ra một ý niệm như vậy trong đầu.
Trong lòng mọi người ngưng trọng, né qua những bóng dáng đồ đằng thoạt nhìn thực kỳ dị này, không dám chạm vào sợ gặp phải biến cố gì không tốt.
- Không sao, đây là cơ duyên, nếu thực sự có người có thể dung hợp với chúng nó, có thể nhận được đạo và kế thừa của chúng!
Trung ương Thiên Cung truyền đến một thanh âm già nua.
Mọi người ngẩn ra, rồi sau đó ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, đây là Đế Tôn lưu lại sao? Nghịch thiên biết bao, đó là đạo quả vô thượng nha!
Một tiếng hót khẽ, Tiểu Bất Điểm được Cơ Tử Nguyệt nuôi lớn, cả vật thể có màu kim hoàng, là một con Hỏa Hoàng, lúc này nó liền va chạm cùng một chỗ với hư ảnh một con phượng hoàng, phát ra hào quang hừng hực, hai bên giao hòa, đại đạo cùng kêu vang!
Dĩ nhiên là thật! Mọi người đều ngẩn người, rồi sau đó như điên cuồng, tất cả đều muốn giao hòa với những lạc ấn kia.
Đáng tiếc, đây là một loại cơ duyên không thể cầu, mặc dù chạm tới những hư ảnh kia cũng sẽ lập tức biến mất, cũng không phải chân chính chìm sâu vào trong cơ thể bọn họ, làm cho mọi người không làm sao được.
Nơi này tự thành một giới, bất kể tiến vào bao nhiêu người đại điện đều cất chứa đủ, sương mù màu trắng tràn ngập dưới chân mọi người, như là bước chân trên mâyế Rất nhiều người đều nhìn tới phía trước, muốn nhìn xem nơi đó đến tột cùng là một người như thế nào!
Ở trung ương đại điện, không có bố trí gì phù hoa hay xa xỉ, chỉ có một đạo đài Âm Dương Ngư đơn giản bao phủ trong hỗn độn khí, một lão đạo nhân ngồi xếp bằng ở trên đó, dung hợp trong hư vô.
Diệp Phàm, Bàng Bác thần sắc chấn động mãnh liệt, há hốc miệng, cũng không nói ra lời gì, bọn họ nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, dĩ nhiên mấy trăm năm chưa từng gặp lại.
Ở phía sau lão đạo nhân kia có một đôi nam nữ, bình tĩnh đứng đó. Hiển nhiên là hai đạo đồng ngày xưa, tuy nhiên hiện giờ đã sớm trưởng thành.
Nam nhân nho nhã, đầu đội tử kim đạo quan, mặc đạo bào màu xanh nhạt, rất có khí chất xuất trần nói không nên lời.
Nữ nhân linh động, phiêu dật không minh, như một trích tiên, lẳng lặng đứng đó.
- Chu Nghị!
- Lâm Giai!
Diệp Phàm và Bàng Bác như thế nào cũng không nghĩ tới, ở trong Thiên Đình cổ lại nhìn thấy bạn cùng học ngày xưa. Kết quả này làm cho bọn họ giật mình, từ biệt mấy trăm năm, không ngờ bọn họ lại xuất hiện ở trong này.
Hỗn độn khí tiêu tán đi, trên đạo đài Âm Dương Ngư sứt mẻ, lão đạo nhân kia hiện ra chân thân, tướng mạo võ vàng, đạo bào cũ kỹ, tướng mạo và khí chất cũng không xuất chúng lắm, thoạt nhìn thực bình thường. - Là lão!
- Không ngờ là lão!
Diệp Phàm và Bàng Bác lần này còn khiếp sợ hơn. tất cả đều kích động.