TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 1722: Thần Tộc

- Thành Đạo này, ngươi suy nghĩ cho cha mẹ, cũng không nghĩ lại cho cô cô ngươi, nghĩ lại cho cô phụ ngươi, nghĩ lại cho chúng ta? Trăm điều thiện chữ hiếu là trước tiên, đều phải suy nghĩ cho chu đáo nha!

Hắc Hoàng rất không phúc hậu, ý tứ rõ ràng, dù sao dùng danh nghĩa của Cơ Hạo Nguyệt đánh Thần Tôn, tự nhiên cũng có thể mượn danh nghĩa của Cơ Tử Nguyệt cùng với đám người bọn họ này đánh cho hắn một trận.

Sân Lam trợn tròn đôi mắt hạnh, cái eo thon nhỏ nhắn mềm mại đều run rẩy, trên dung nhan tuyệt mỹ tràn ngập vẻ phẫn nộ, nào có ai dạy trẻ như vậy, xúi giục cháu trai đánh cậu, con chó này rất không đạo đức. - Khụ... quên đi! Dù nói thế nào cũng là huynh trưởng của nương Thành Đạo mà!

Bàng Bác ho khan hoà giải.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng của Cơ Thành Đạo nóng lòng muốn thử, khóe miệng Thần Tôn giật giật, Sân Lam tay ôm trán cảm thấy bất lực: có thể nghĩ mà biết đứa nhỏ này có ác cảm đối với Thần tộc cỡ nào, rất muốn tiếp tục xuống tay đây! - Hắn là đại cữu ngươi!

Sân Lam nói nhấn mạnh.

- Nhưng hắn giam nương ta lại, làm cho cha ta ủ ê thất vọng ba trăm năm nay, một quyền này là thay cô cô ta đánh, cô cô cũng rất đau lòng!

"Bịch" một tiếng, quả nhiên đứa nhỏ này nóng lòng muốn thử, cuối cùng không có nhịn được, lại dùng danh nghĩa của Cơ Tử Nguyệt đấm một quyền, hốc mắt phải của Thần Tôn đã đen chồng lên đen, sưng vù lên như trái hắc đào.

Trong Đế Quan rất nhiều người hóa đá, muốn cười lại không dám! Đáng tiếc cho Thần Tôn mà! Một đời uy danh cũng để cho ba quyền của cháu trai giải quyết, đánh cho thành mắt gấu trúc như vậy còn như thế nào bày ra vẻ mặt uy nghiêm nữa. - Cậu dù có mạnh mấy đi nữa cũng không được, cháu trai hạ thủ ba quyền lật đổ sự nghiệp!

Hắc Hoàng cười ha hả nói.

Cho dù là gọi hết chín con Thần thú giao long, đại bằng... của Thần Tôn hàng phục đến đồng loạt kéo xe cũng khó mà biếu hiện ra thần uy của hắn được nữa, tối thiểu là lúc này không được!

Thần Tôn mặt mũi sa sầm rời đi, bầu không khí trong Đế Quan trở nên căng thẳng, mọi người đều đang chú ý theo dõi xem tiếp theo Diệp Phàm sẽ làm gì?

Trên thực tế, Diệp Phàm cũng không có làm cái gì, chỉ dạo qua một vòng ở trong Đế Quan, không hề dừng lại. Lần này lại trực tiếp rời đi, hắn đến đây chủ yếu là vì đệ tử và cố nhân.

Tới hiện tại, Đế Quan còn tất yếu để đi tiếp sao, còn có ý nghĩa vô địch sao? Sau khi Diệp Phàm rời đi, mọi người đều cảm giác nhức đầu một trận.

Đầu tiên là Hắc Hoàng quấy rối, mấy bồn nước trà rửa chân làm cho chân lộ duy nhất gà bay chó sủa, rồi sau đó là Diệp Phàm cường thế trở về, quét ngang vương trẻ tuổi của các tộc, khiến con đường này trong nháy mắt ảm đạm xuống.

Tuy nhiên Diệp Đồng, Dương Hi vẫn còn tiếp tục ở lại, hai người cảm thấy phải đi đến nơi đến chốn, một đường đi tiếp. Tối thiểu khảo nghiệm bố trí trong chín tòa Đế Quan cùng với từng phiến từng phiến cổ chiến trường kia đối với bọn họ mà nói là địa phương tôi luyện bản thân thật là tốt.

Mà người có mục đích như vậy cững không ở số ít, nhất là những gương mặt non nớt cảm thấy được bản thân sẽ có không gian trưởng thành thật lớn nên vẫn như trước lòng mang lý tưởng hào hùng, người trước ngã xuống người sau tiếp nối đi lên.

Cánh cửa của con đường này luôn mở rộng với các tộc, mỗi ngày đều có anh kiệt tuyệt đỉnh lao tới.

Đế Thiên, Đại Ma Thần, Thanh Thi tiên tử... mấy người đều rời đi! Người cùng chung thời đại với Diệp Phàm sau khi thấy được chiến lực của hắn, gần như đều ảm đạm rời đi.

Ở trong năm thánh kế tiếp, ở trong này Diệp Phàm trở thành một truyền thuyết, với lực của bản thân thiếu chút nữa đảo điên cả cổ lộ. Ở trên con đường này hắn trở thành mục tiêu để các chí cường giả khác muốn chiến thắng và vượt qua.

Diệp Phàm mượn đường đi tới chiến trường Phi Tiên một lần nữa, thăm hỏi Bạch Dạ, lưu lại cho thiếu niên chăm chỉ khắc khổ này mấy bộ pháp quyết cùng với các tài nguyên cần cho tu luyện.

Tinh quang rực rỡ, đoàn người Diệp Phàm ra đi, dĩ nhiên là nhận được tọa độ ở Sân Lam nơi đó, nên đi thẳng đến Thần tộc cổ tinh.

Ở trên đường, Cơ Thành Đạo thực kích động hưng phấn, rốt cục sắp gặp được nương của hắn, nước mắt doanh tròng sắp rơi xuống. Trong trí nhớ của hắn gương mặt đầy từ ái kia vẫn chưa từng phai nhạt đi, mặc dù khi ly biệt hắn chỉ mới mấy tuổi mà thôi.

Đây là một mảnh tinh không ôn nhu bình hòa, có điếm điếm tinh quang lóng lánh, có ngân sa dịu dàng lượn lờ tường hòa mà yên ắng, yên lặng mà sinh cơ dạt dào.

Bọn họ tới lãnh địa của Thần tộc, nơi đó có một viên tinh tú, chưa nói tới lớn, cũng không tính nhỏ lắm, sinh khí nồng đậm xông thẳng lên tinh không như là một chốn bồng lai hiếm thấy.

Ánh trăng bạc vờn quanh chiếu sáng, từng con từng con loan điếu bay múa dưới ánh trăng, thân ảnh thon dài xinh đẹp tô điếm cho cõi yên vui này càng hiển lộ vẻ thần bí.

Đoàn người Diệp Phàm đến đây, hạ xuống trên cổ tinh.

Trên mặt đất sinh cơ bừng bừng, cây cối thực đặc biệt, có một loại cảm giác xinh đẹp hoàn mỹ, trước mắt một mảnh cây rừng cả vật thể lóng lánh ánh sáng lam, giống như thủy tinh màu lam khắc thành.

Tiếp tục đi tới phía trước, là một mảng rừng rậm như kim cương tím, các loại thảm thực vật đều trong suốt sáng lấp lánh, xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật. - Người nào dám xông vào tổ tinh Thần tộc ta?

Một đạo thần niệm cường đại thăm dò tới, tiếp theo một lão nhân xuất hiện, mặc vũ y, tiên phong đạo cốt, đây là một lão thánh hiền, thoạt nhìn có một loại khí chất xuất phàm.

Đám người Diệp Phàm kinh ngạc, cổ địa Thần tộc này quả nhiên bất phàm, tùy tiện nhìn thấy một người đều là cao thủ. Rồi chỉ trong nháy mắt khu vực này xuất hiện mười mấy cổ dao động không kém. - Chúng ta là đến vì Sân Nguyệt, đây là đứa con của nàng, hôm nay phải để cho mẫu tử bọn họ đoàn tụ!

Bàng Bác thực trực tiếp, hắn tin tưởng sau khi Sân Lam trở về khẳng định đã báo trước rồi.

Trong nháy mắt, mười mấy đạo thân ảnh xuất hiện chặn ở phía trước, thực lực đều rất mạnh, nam oai hùng, nữ xinh đẹp động lòng người, xinh đẹp và hùng mạnh là đặc điểm rõ rệt của Thần tộc. - Thì ra là các ngươi! Chúng ta không ngăn được, qua đi!

Lão nhân thực bình thản, quát bảo những hậu bối kia lui lại.

Đây là một thôn xóm rất nhỏ, chỉ có mười mấy hộ gia đình, nhưng gần như mỗi một hộ đều có thể xuất động một gã cao thủ thực lực tuyệt đối mạnh mẽ, điều này làm cho đám người Diệp Phàm và Hắc Hoàng đều giật mình kinh ngạc.

Không hổ là Thần tộc, mỗi người đều nghịch thiên, thực lực kinh người, vượt qua lẽ thường, làm cho các chủng tộc khác cảm thấy thật khó tin.

- Chỉ nghĩ tới, mỗi người đều là Thần thể, nơi này quả thật là nghịch thiên mà!

Cách nói này mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng gần với sự thật! Mặc dù không phải tất cả Thần tộc đều rất cường đại, nhưng tiêu chuẩn bình quân cũng vượt hơn xa các tộc.

Duy nhất chế ước bọn họ chính là số lượng dân cư cực kỳ thưa thớt. Toàn bộ Thần tộc cũng không tới ba vạn người, đây là một con số khiến người ta ngẩn ngơ tiếc nuối.

Hơn nữa, trong ba vạn người này không hề ít máu huyết không tinh thuần. Cường giả có Thần huyết chân chính không tì vết cũng chỉ có chừng hai ngàn người, số lượng quá ít "làm cho người ta tiếc nuối".

Bọn họ một đường bay nhanh, đi tới một vùng đất cổ, nơi đó có mấy ngọn núi lớn cao lấp trong mây, mỗi một ngọn đều bao phủ khí tường hòa, các loại thần thụ, kỳ thảo sinh trưởng khắp nơi.

Nhất là một ngọn núi cụt giống như miệng núi lửa, bên trong động trống dâng lên yên hà hướng ra phía ngoài, lưu quang đầy màu sắc, trông rất sáng lạn.

- Thánh thể Diệp Phàm! Ngươi thực đến đây rồi! Nguồn truyện: Truyện FULL

Có người quát lớn. Đây là trọng địa của Thần tộc, bọn họ mới vừa tới gần, liền có mấy chục người bay tới ngăn cản con đường phía trước.

U lan màu tím cắm rễ ở trên hư không, cả vật thể thơm dịu, từng đợt mùi thơm thoang thoảng.

Cây Hỏa Diễm Hoàng cắm rễ trong dung nham dưới lòng đất, ngoan cường trồi lên nhánh khô trên mặt đất, ngọn lửa lượn lờ như phượng hoàng đang bay múa.

Vân Long Đằng mọc ra trong tầng mây, từ trên bầu trời buông xuống, như từng con rồng xanh lao xuống, khí thế thật phi phàm.

Địa phương này, các loại cỏ cây thảm thực vật đều trông rất kỳ lạ, giống như mộng ảo, xinh đẹp mà kinh người, là một mảng thế giới kỳ dị.

- Các ngươi đã biết chúng ta là ai, vì sao mà đến, chúng ta cũng sẽ không nhiều lời, mau thả người!

Hắc Hoàng nhe răng nói.

- Có thể! Nhưng phải đánh bại chúng ta, xông qua cổ quan của Thần tộc ta, rồi mặc cho các ngươi mang người đi!

Một nam nhân trung niên nói.

- Thực vẽ vời! Đây đã là niên đại gì rồi, còn bày ra kiếu cách này! Đừng trách chúng ta không có nói cho ngươi biết, coi chừng không cẩn thận sẽ đánh nổ tung viên tinh tú này, lúc đó ngươi đừng khóc!

Hắc Hoàng chế nhạo.

Không có gì đáng để nhiều lời. Nó trực tiếp tế ra cây huyết phủ, mà Bàng Bác thì lại đánh ra cái Tử Kim Hồ Lô được trọng tổ kia. Tuy rằng là binh khí Chuẩn đế không trọn vẹn, nhưng vẫn như cũ có uy lực kinh người.

Những người này sao có thể ngăn cản được, từng người sắc mặt trắng bệch, quyết đoán rút lui, mặc dù là Thần tộc, mặc dù là thiên tư xuất chúng, chống lại uy thế cấp Chuẩn đế cũng phải chân tay mềm nhũn.

Diệp Phàm bọn họ một đường thế như chẻ tre, Hắc Hoàng đi tiên phong, trên đường gặp phải không ít pháp trận, tất cả đều bị nó phá giải, khó mà chặn được bước chân đi tới của nó. - Nương! Con trưởng thành rồi! Tới cứu người đây!

Cơ Thành Đạo trong mắt trào ra nước mắt gào lên.

Rốt cục, bọn họ đi tới trước mấy ngọn núi lớn, còn cách ngọn núi cụt ở trung tâm không bao xa, nhưng tới chỗ này lại phải chịu đựng áp lực thật lớn, khó có thể nhúc nhích.

Một tòa đại trận chặn ngang con đường phía trước, trên trời dưới đất đều là phù văn, mới vừa chạm tới liền hiện lên rậm rạp, xuất hiện hỗn độn khí, thác nước bạc từ trên trời trút xuống, đó là dòng sông thần lực đang đổ trút xuống. - Một tòa pháp trận thật cường đại!

Đây là Thần trận chấn nhiếp thế gian của Thần chủ ngày xưa lưu lại để thủ hộ cổ địa Thần tộc, uy lực vô cùng to lớn, ở bên ngoài khó có thể công phá.

Thần tộc kích hoạt trận pháp này, ngăn cản con đường phía trước của Diệp Phàm bọn họ, vài Thần lão dựng thân ở trên đỉnh núi lớn quan sát bên này.

Ngay cả Hắc Hoàng đều nhíu sát chân mày! Đây không phải là Chuẩn đế trận mạnh nhất không sứt mẻ, mà chính là Cổ Hoàng trận văn có thiếu sót, khiến nó đều phải đau đầu một trận, quả thật không dễ phá giải, cần phải tiêu hao thời gian suy nghĩ. - Để ta tự mình đi vào!

Diệp Phàm đưa ra một quyết định như vậy, không nghĩ để những người khác mạo hiếm, bởi vì hắn là thân thể Chuẩn đế, dù có gặp nguy hiểm cũng có thể cứng rắn chống lại. - Đây cũng không phải là pháp trận lơ mơ của Thần Đình, mà là của Thần chủ bày ra, thực khủng bố! Bổn hoàng cùng đi lên một chuyến với ngươi đi!

Hắc Hoàng nói.

- Không cần! Nguyên Thiên trận văn của ta không phải lĩnh ngộ uổng công, ta cũng hiếu cách phá giải!

Diệp Phàm một người đi vào trận, vật đổi sao dời, thiên địa hoàn toàn biến dạng, một viên lại một viên đại tinh cháy bùng bay tới, giống như đại hủy diệt vũ trụ, cùng nhau ập tới phía hắn.

Mọi người đều giật mình kinh sợ, nơi đó tự biến thành một mảng thế giới, khai thiên lập địa, hỗn độn lan tràn, tinh tú hủy diệt, không thể ngăn cản.

Diệp Phàm vung Thiên Đế Quyền cường hãn chống lại, đi từng bước một tới phía trước, không hề lùi bước.

"Ầm!"

Một kích của Thần chủ, cách xa năm tháng dài lâu chặt đứt ngang càn khôn, ngăn cản đường đi, ở nơi đó xuất hiện một vùng thần lực như biển cả mênh mông, làm cho thân thể Diệp Phàm đều chấn động mãnh liệt, không dám hành động cẩu thả.

Hắn bị vây một lần này chính là ba ngày, cuối cùng hắn tìm được một con đường sống, vượt qua được.

"Ông!"

Mười vạn thần kiếm ngang dọc, chém phá thế giới này.

Nếu nói vừa rồi còn có sinh lộ có thể đi, như vậy hiện tại chính là tuyệt lộ, phàm là kẻ xông vào trừ phi ngăn cản được kiếm quang của Thần chủ, bằng không quyết không có khả năng vượt qua được.

Hắc Hoàng biến sắc: theo đạo lý bình thường pháp trận sẽ lưu lại một con đường sống cho người ở trong tuyệt cảnh, tuyệt trận giống như vậy chỉ chiếm một số rất ít, là hung hiếm nhất, ngay cả nó đều kinh hoàng trong lòng. - Binh khí của Thần chủ ở bên trong chủ đạo, loại Thần khí chí tôn này nếu đánh xuống, thân thể Chuẩn đế cũng không thể chịu đựng được!

Hắc Hoàng lộ vẻ bất an.

Đối mặt với mười vạn thần kiếm bổ xuống, Diệp Phàm không có lùi bước, vẫn như cũ dũng mãnh đi tới phía trước, trong tay vạch ra một luồng hào quang màu xanh, không có bùng nổ uy lực cường đại gì, cũng không có mảy may gợn sóng cuồng bạo, nhưng lại ngăn chặn được kiếm quang đầy trời!

Ở trong tay hắn lan tràn ra hỗn độn khí, một gốc cây Thanh Liên gặp kiếm quang là chiến. Gốc cây Thanh Liên chỉ có ba chiếc lá, có ẩn chứa chân nghĩa: "Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật"! - Thanh Đế... là Thanh Đế!

Bên trong ngọn núi cụt của Thần tộc, trong một cổ động, một lão nhân già lão không biết sống đã bao lâu năm, thoắt một cái mở choàng đôi mắt cũng không biết khép lại đã mấy ngàn năm chưa từng mở ra. Trong mắt bắn ra hai luồng hào quang kinh người, xuyên thủng hư không.