"Úm", "Ma", "Ni", "Bá", "Mễ", "Hồng"!
Đột nhiên xuất hiện tiếng Phật xướng chấn động mỗi một tấc máu thịt của mọi người, khớp xương kêu vang, hai tai "ong ong", Tiên Thai vang lên đạo âm to lớn, nguyên thần đều thiếu chút nữa lao ra ngoài xương trán.
Bốn cổ tự Đại Lôi Âm Tự khắc trên tấm biển đồng, tản ra một loại uy nghiêm chí cao chí thần chí thánh, không để cho khinh nhờn. Tấm biển đồng thau rỉ sét loang lổ, nhưng lại khó che giấu khí thế hùng tráng mà tang thương.
Sách cổ có phần ố vàng, chịu tải bi thương và tịch ý muôn đời.
Đây dĩ nhiên là Đại Lôi Âm Tự! Bởi vì hạt giống trong tay Diệp Phàm kia mà hiện lên, tuy rằng là một mảng hư ảnh, nhưng có thể so cũng chư thiên, khiến mọi người vừa kính sợ vừa úy kỵ.
Kiến trúc cổ hùng vĩ, đứng sừng sững dưới trời chiều, nhiễm một vầng hào quang màu vàng, trong vẻ loang lổ tang thương hiển lộ ra hết sự trang nghiêm thần thánh.
Hắn như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, đây không giống như là hư ảnh, dường như thật sự đi tới Tu Di Sơn, đứng ở trước cổ tháp, xem chúng sinh luân hồi, xem Phật Đà tọa hóa.
Tiếng Phật xướng chỉ vang lên sáu tiếng, rồi từ đó yên lặng, trở lại yên tĩnh, có chăng chỉ còn lại một loại âm vang hùng vĩ, khiến mọi người không kiềm nổi triều bái cổ tự đang rải xuống hào quang vàng rực rỡ. - Thật quỷ dị! Loại hạt giống này ngươi từ đâu mà có, thủ đoạn có liên quan cùng đám hòa thượng kia!
Hoàng Kim sư tử, Thiên Hạt... đều lo sợ không thôi.
Ở trên cổ lộ, thủ đoạn của A Di Đà Phật còn truyền lưu đến nay, chư hùng đều úy kỵ tránh né từ xa, không muốn nhấc lên nhân quả gì với Phật môn, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. - Là hạt giống của một vị Phật khác!
Diệp Phàm nói.
Đây là hạt Bồ Đề thu được ở Đại Lôi Âm Tự Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, làm bạn với hắn nhiều năm. Trước đây khi hắn ngộ đạo có ưu đãi lớn lao, đến nay ở trong này cũng lại xuất hiện dị tượng. - Là Thích Già Ma Ni... sư phụ của Kim Thiền Tử?!
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, bởi vì những năm gần đây đều nghe nói qua tên của vị Thánh tăng trẻ tuổi kia, hắn pháp lực thông thiên, bãng qua các tộc trong cổ lộ, trấn áp quần hùng, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, đến nay chưa bại một lần.
Khi đám người Thánh giả Hắc Hùng nghe được quá trình Diệp Phàm thu được hạt giống Bồ Đề, tất cả đều ngẩn ra, một gốc cây lão thụ hóa thành tro bụi, chỉ kết một quả như vậy, hiển nhiên là đã tọa hóa. - Đây là Bất tử tiên dược của Phật môn, từng được A Di Đà Phật nắm giữ, trồng trên Tu Di Sơn, về sau lưu lạc ở cổ tinh dị vực!
Trong mười hai thánh giả có người nói. Trong thiên địa này có mấy cây Bất Tử Thần Dược tất cả đều biết được, nên vừa thấy hạt giống này liền hiểu rõ khẳng định là cây cổ thụ kia biến thành.
Cây bồ đề có lẽ có tới ngàn vạn cây, nhưng cây thủy tổ chân chính cũng chính là Bất tử tiên dược. Chỉ ở Phật môn có một gốc cây.
Diệp Phàm suy nghĩ, rồi nói:
- Trong đó có rất nhiều chỗ quỷ dị!
Đây là Bất tử tiên dược của A Di Đà Phật, xuất hiện ở Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, từng bị Thích Già Ma Ni nắm giữ. Cuối cùng cả cây cổ thụ tọa hóa, bị hắn lấy đi hạt giống này. "Đây là một loại Bất tử tiên dược, không có đạo lý nào Thích Già Ma Ni vứt bỏ!" Diệp Phàm khó hiểu. Trong lòng tràn ngập nghi vấn.
Chẳng lẽ nói Thích Già Ma Ni đúng thật là xác ma của A Di Đà Phật, là đối lập nhau, bất đồng đường lối với Phật môn chính thống, vì vậy mới vứt bỏ Bồ Đề cổ thụ?
Hay là nói, Bồ Đề cổ thụ tọa hóa, nhất thời không thể mang đi, cần để cho nó ở Huỳnh Hoặc Cổ Tinh đại viên mãn?
Hoặc là nói, Thích Già Ma Ni đối lập với A Di Đà Phật Đại đế, nên để cho cây Bồ Đề cổ thụ tọa hóa, tiêu tan đi tất cả quá khứ, tái sinh làm một cây tiên dược mới?
Diệp Phàm nhức đầu một trận, nghĩ tới rất nhiều. Text được lấy tại http://truyenyy.vn
- Phật môn thiên về nhân quả, vạn lần không thể trêu chọc! Một vị tổ tông của ta đã bị Phật Giáo độ hóa đi!
Hoàng Kim sư tử nói.
Từng có một lão sư tử, công tham tạo hóa, thần công cái thế, đứng vào hàng cảnh giới Chuẩn đế, chỉ vì tu một loại thần thông của Phật môn, kết quả quy y theo giáo đó một cách khó hiểu. - Đó là một vị chí tôn thiên kiếu của tộc ta. Trước đây hai người chưa bao giờ gặp nhau, kết quả lại dứt khoát bước vào A Di Đà cổ tinh vực, bái ở dưới trướng A Di Đà Phật Đại đế.
Hoàng Kim sư tử nói.
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, thần thông của Phật môn cũng không khỏi quá mức quỷ dị. Ngay cả một Chuẩn đế đều bị độ hóa đi, trở thành Thái thượng hộ pháp nổi tiếng.
Ai nấy đều biết, hơn phân nửa là A Di Đà Phật Đại đế gây nên, bằng không không có khả năng để cho lão Hoàng Kim sư tử kia bước vào dị vực, chưa từng gặp mặt đã kính phục. - Phật môn còn có chín đại pháp ấn hộ giáo, trong đó Vô Úy Sư Tử Ấn hẳn không phải chính là tổ tiên ngươi sáng tạo ra chứ?
Bàng Bác hỏi.
- Đúng vậy!
Hoàng Kim sư tử đáp.
Mọi người nghe nói vậy, lại hít ngược một hơi khí lạnh, điều này thật đáng sợ: lão sư tử kia ở trên lịch sử tu luyện đều có lưu một vầng hào quang rực rỡ, không ngờ lại bị độ hóa. - Diệp tử! Thứ này có điều cổ quái, dường như không thể chạm vào!
Bàng Bác lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nói.
Hoàng Kim sư tử, Thánh giả Hắc Hùng cũng đồng ý nhất trí. Phật môn quá sâu sa, không thể sinh ra nhân quả với họ, bằng không tương lai nhất định sẽ bị hãm sâu trong đó.
Diệp Phàm lẩm bẩm nói:
- Nhiều năm trôi qua như vậy, A Di Đà Phật Đại đế sớm đã tọa hóa, hẳn không còn sống trên hậu thế mới đúng!
- Nhưng ngươi đừng quên, còn có một Thích Già Ma Ni, giống nhau sâu không lường được, đừng để bị hắn tính kế!
Bàng Bác trịnh trọng nhắc nhờ.
Diệp Phàm mở ra bàn tay, mặt trên hạt giống Bồ Đề có dầy đặc văn lạc, giống như trời sinh, có một vết tích hình vẽ chính là Diệp Phàm hắn.
Năm đó, vốn là hình tượng của Thích Già Ma Ni, cuối cùng bị Diệp Phàm luyện hóa, dụng tâm để mình chăm dường, cuối cùng biến thành hình chính hắn.
Hiện tại, hắn rõ ràng cảm giác có điều không thích hợp, chỉ là biến đổi xác ngoài, hạt giống Bồ Đề vẫn như cũ ẩn chứa Phật chân chính, bằng không hiện tại cũng không hiện ra Đại Lôi Âm Tự như vậy. "Ầm!"
Đột nhiên, truyền ra một tiếng nổ vang trời sụp đất nứt, Đại Lôi Âm Tự dần dần đi xa, xuất hiện Thần triều đối chiến, toàn cảnh giống như Chư Thần viễn cổ quyết đấu. - Đây là...
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, đây là hư ảnh hắn nhìn thấy lúc trước khi quay về Huỳnh Hoặc Cổ Tinh nơi đó.
Huỳnh Hoặc có một Hải Nhãn, chôn vùi rất nhiều Thánh nhân, trong đó con cổ ngạc bị Thích Già Ma Ni trấn áp kia từng muốn đi vào đoạt lấy Tiên bảo.
Ở nơi đó Diệp Phàm không chỉ sập cổ ngạc, gặp được lão gia Nhân Ma, mà còn từng tận mắt nhìn thấy Hải Nhãn kia, nuốt sống hết thảy qua lại cổ tinh, đó là di tích Thần chiến, mơ hồ còn có Thánh Hoàng thời cổ đại tham chiến. - Này! Chẳng lẽ nói ta suy nghĩ nhiều rồi, sở dĩ Bồ Đề Cổ Thần thụ lưu lại ở nơi đó, chỉ là để trấn áp nơi mai táng ở Huỳnh Hoặc Cổ Tinh?
Diệp Phàm tự nói.
- Cái gì A Di Đà Phật Đại đế, cái gì Thích Già Ma Ni, có thể cắn ta được sao? Nếu chiếm được hạt giống tiên dược này, như thế nào có thể trả về, phải lấy chắc rồi!
Long Mã nói với một bộ dáng lưu manh, thứ tốt vào tay, như thế nào có thể ói ra chứ! Đây là quy tắc xử thế nó học được từ Hắc Hoàng nơi đó.
"Rắc!"
Đúng lúc này hạt giống Bồ Đề nứt vỡ, ló ra một cái chồi, có một loại sinh mệnh tinh hoa chí cường tràn ra, làm cho mọi người phảng phất như sắp phi thăng, toàn thân đều phát sáng theo nó. - Vỏ Bồ Đề vỡ ra rồi! Hạt giống sắp mọc rễ nẩy mầm!
Đây là Bất Tử Thần Dược sao? Ẩn chứa khí tức bất hủ, cái loại tinh hoa sinh mệnh này quá cường đại, tuyệt đối có thể tái tạo sinh linh. Khó trách có thể giúp Đại đế cổ đều có thể sống lại đời thứ hai. - Tới giờ khắc này, nó mới viên mãn, thành công tọa hóa, có thể tái sinh trưởng giống như hạt giống Kỳ Lân thần dược kia.
Mọi người đều cảm khái. Đây là một loại Bất Tử Thần Dược. Ngày nay đạt được tân sinh sắp sửa trưởng thành là một cây Thần Thụ.
Hạt giống Kỳ Lân thần dược, hạt giống Bồ Đề đều là vì cây mẹ ở quá khứ gặp nạn, mà phải tọa hóa. Hiện giờ đồng thời được tân sinh.
- Đây là hai cây Thần dược... có nghĩa gì?!
Long Mã chảy nước miếng ào ào, đều sắp hóa thành một dòng sông nhỏ.
Trong pháp trận, Kỳ Lân thần dược đã mọc rễ, mọc ra hai lá, cả vật thể cao chừng bàn tay có màu tím sáng lấp lánh.
Bộ dáng Kỳ lân đang hóa thành rễ cây, ngày sau kết trái sẽ hóa thành hình dạng kỳ lân, vả lại trên những phiến lá cũng là đồ án kỳ lân, thật thần bí khó lường. - Có một loại ý chí ẩn chứa ở trong đó!
Bàng Bác nhìn chằm chằm kỳ lân cổ dược.
Nói cái gì thần dược thái cổ, nói đúng ra, từ thời đại thần thoại loại tiên dược này đã tồn tại. Trên thế gian này ai ai cũng phải chết, chỉ có Bất Tử Thần Dược có thể sống mãi với thời gian. - Mỗi một cây Thần dược đều có ý chí của riêng mình, bằng không cũng sẽ không bay trên trời độn dưới đất, tự hành lựa chọn thổ nhưỡng để sinh tồn, lại càng không thể tọa hóa rồi tái sinh!
Diệp Phàm nói.
Nghiêm túc mà nói, Bất Tử Thần Dược là một bộ cổ sử còn sống. Có ai sống mãi lâu dài hơn so với chúng? Hơn nữa chúng còn từng thân cận đi theo Đại đế cổ, tất nhiên nắm giữ bí mặt kinh người.
Mọi người tại đây dĩ nhiên đều tâm động: nếu nó đã sống lại, không ở trong tử khí trầm lặng, có thể tiện lợi thăm dò.
Thế nhưng khi Diệp Phàm đưa thần thức tiến vào KỲ Lân thần dược, nó chỉ phản ứng sợ hãi run rẩy, mờ mịt một mảnh, hoàn toàn không có chút trí nhớ gì của thời đại thái cổ. - Đúng rồi! Nó tọa hóa đã chật đứt liên hệ với quá khứ, đây là một đời khác của nó, tự nhiên không có khả năng nhớ lại chuyện cũ!
Diệp Phàm than nhẹ, tràn ngập tiếc nuối.
Bằng không, có lẽ có thể từ trên Bất tử dược chạm đến bí mặt của Đại đế cổ, Thái Cổ Hoàng, thậm chí là bí mặt của thời đại thần thoại!
- Cổ dược thủy chung sống mãi từ thời đại thần thoại đến bây giờ, chân chính là trường sinh ở thế gian. Đại đế cổ đều có một loại tiên dược cùng làm bạn, có cơ hội lớn nhất chạm tới thành tiên hay không?
Từ xưa đến nay, gần như mỗi một vị Đại đế đều có một gốc cây Bất tử dược, điều này đủ để chứng tỏ một vấn đề: chúng quá trọng yếu, có ẩn chứa bí mặt của trường sinh. - Trên thế gian có lời đồn: Bất tử dược có liên quan với tiên, dò xét được chúng, có lẽ có thể đi vào Tiên vực!
Mười hai thánh giả lai lịch cũng không nhỏ, tổ tiên họ đều là dị chủng thái cổ nên hiểu biết rất nhiều.
- Ô! Không đúng, cây Bồ Đề này có thêm một loại ý chí mơ hồ khác!
Diệp Phàm biến sắc, hắn thăm dò xong Kỳ Lân cổ dược, tiện thể thăm dò hạt giống Bồ Đề mới vừa mọc rễ nẩy mầm kia.
Chính là một tia rất mơ hồ nhưng lại không thể loại trừ, nó sắp ngưng kết làm một thể với hạt giống Bồ Đề. Diệp Phàm suy nghĩ, khó trách lại có Đại Lôi Âm Tự các thứ hiện lên, tất nhiên là tia ý chí mong manh này đang quấy phá.
Bàng Bác, Long Mã, Hoàng Kim sư tử... cũng thăm dò. Tất cả đều biến sắc, người này đến tột cũng là Thích Già Ma Ni, hay là A Di Đà Phật Đại đế? Khiến mọi người không rét mà run! Hạt giống Bồ Đề này không đơn giản, vẫn như cũ thuộc về Phật môn, ẩn chứa ý chí của họ. - Cái này phiền toái lớn rồi, làm sao bây giờ?
Ngay đến Long Mã tên lòng tham không đáy này đều nhức đầu một trận.
- Còn có thể làm sao nữa! Nếu đã như thế, vậy thì cứ triệt để lau sạch lũ ý chí kia là được!
Diệp Phàm nói xong liền ngồi xuống, toàn lực thi pháp. Thế nhưng mặc cho hắn muôn vàn thần thông, ngàn vạn cố gắng, cũng không cách nào luyện hóa ý chí mơ hồ nhìn như mỏng manh kia. - Không được! Không làm tiêu tan được, không luyện hóa được lũ ý chí này!
Bàng Bác đầy đầu mồ hôi, xuất ra hết Yêu Đế Cửu Trảm cũng không chém được.
- Quả nhiên, thứ gì của Phật môn là không thể chạm vào, đây có thể là một phiền toái lớn. tương lai sẽ gặp phải nhân quả!
Hoàng Kim sư tử than thở, hắn nghĩ tới tổ tiên của mình.
- Mặc kệ hắn là Thích Già Ma Ni, hay là A Di Đà Phật Đại đế, cũng không thể để nó bám vào trên đó!
Diệp Phàm cũng lo lẳng tương lai xảy ra vấn đề, ánh mắt lộ vẻ lãnh liệt, nhìn vào chỗ bốn thanh sát kiếm màu đỏ sậm ở sâu trong Mệnh Tuyền.
- Ngươi đây là định...
Những người khác đều giật mình.
- Dần bốn thanh sát kiếm diệt trừ lũ ý chí này!
Diệp Phàm đáp.
- Dùng Tru Tiên Tứ Kiếm đối phó với Phật môn Đại đế, một ý kiến hay như thế, tuy nhiên đừng đánh trúng chúng ta đấy!
Bàng Bác nhếch miệng cười nói.
Diệp Phàm kiên định đáp:
- Ta muốn ngộ đạo ở dưới cây Bồ Đề này, sáng tạo Cổ Kinh của chính mình, không hy vọng nhiều ra một cỗ ý chí không hiểu. Hết thảy phải thuộc về ta! Phải chém diệt nó, bằng không tất cả ý chí của ta trước kia đều bị nó hiểu rõ, sớm muộn gì sẽ là mối họa lớn!