Trải qua thời gian quá dài, thần thoại tế đàn cũng đã trở nên phong hóa, xuất hiện vết rách, các văn tự bị nứt ra, để lại các vết loang lổ tang thương, sắp sửa bị hủy trong dòng sông năm tháng.
Diệp Phàm rời đi, nhưng mười mấy loại cổ huyết vẫn đang chảy xuống, trên bức họa thây chất đầy đất đang phát ra một luồng dao động đáng sợ, thần mang như biển, sấm rền chớp giật.
Nơi này xuất hiện các loại dị tượng, bên trong bức họa thây chất đầy đất kia có các cỗ thi thể Thần Ma, xây thành tế đàn, lúc này bỗng sáng rực lên, mưa máu rơi tầm tã, âm phong gào rít giận dữ.
Nơi này phát ra các loại thanh âm quỷ khóc thần hào, bức họa thây chất đầy đất bắt đầu chuyển động, giống như Thần Ma quốc độ chân chính đang hàng lâm.
Cổ tế đàn chủ động hấp thu mười mấy loại cổ huyết mạnh nhất, mà các thần thoại cổ nhân được khắc trên bề mặt cũng dính tới cổ huyết, trở nên cực kỳ sinh động, ù ù lay động, dường như muốn sống lại, từ trong vách đá bước ra!
Đây là một loại dị tượng, khiến cho lòng người phải rung động.
Cũng không biết qua bao lâu, nơi này rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, khôi phục vẻ thanh tĩnh từ lâu, trở nên lạnh tanh, đã không có một chút tiếng vang nào nữa.
Vũ trụ rộng lớn vô ngần, đen tối, lạnh như băng, đám người Diệp Phàm xâm nhập vào một mảnh cổ vực, nơi này có không khí trầm lặng, không có một chút dao động sinh mệnh nào, giống như là đang đi vào một cấm địa Sinh Mệnh cổ xưa đã sớm cô quạnh từ rất lâu rồi.
Rất yên tĩnh, vượt quá sức tưởng tượng! Có thể rõ ràng nghe được dòng máu trong cơ thể mình đang chảy, cùng với tiếng động của các nội tạng trong cơ thể, giống như tiếng trống vậy.
Đám người Diệp Phàm đều chìm trong bóng đêm, tất cả đều đang đề phòng, quá mức hắc ầm, ngay cả ánh sao cũng đều không thể nhận ra, tối đen một mảnh, giơ tay cũng không thấy năm ngón.
Đúng lúc này, chỉ có linh cảm có thể tồn tại, ánh mắt đã mất đi tác dụng, từng tia sáng màu vàng từ trong thân thể Diệp Phàm phát ra, chiếu rọi bốn phương tầm hướng.
Đông, đông...
Một tiếng tim đập thật lớn truyền đến, giống như có một người khổng lồ chống trời đang ở trong này, chìm trong giấc ngủ say.
Đám người Bàng Bác, Long Mã cũng có một cảm giác không thể tưởng nổi, trong bóng đêm khôn cũng này, lại có một loại tiết tấu như vậy, thật sự là rất quỷ dị.
Cơ thể Diệp Phàm tràn ra từng luồng tơ sáng màu vàng, chạm đến chỗ sâu trong vùng hắc ầm xa xôi vô tận, tận cũng mà linh giác có thể nhận ra, không tiến thêm một bước nào được nữa.
Nhất là tại mi tâm, có một con mắt dựng thẳng xuất hiện, đó là Thiên Nhãn mạnh nhất xuất hiện sau khi thân thể hắn mở ra bảo tàng, bắn ra một luồng sáng hừng hực, nhìn khắp vũ trụ xa xăm. - Đó là...
Diệp Phàm lúc này biến sắc, ở phía trước có một khối thi thể thật lớn, cao hơn vạn
trượng, âm thanh đó chính là phát ra từ nơi này.
- Thật là đáng sợ, chẳng lẽ là tiếng tim đập của hắn sao?
Đám người Bàng Bác hồi thần lại, linh giác đều phát tán ra, tìm tòi bốn phía, thấy được khối cổ thi thật lớn này.
Hắn cao lớn như vậy, thật sự rung động lòng người, nên biết rằng đây này cũng không phải là pháp tướng thiên địa gì cả, cũng không phải dị tượng, mà là một khối chân thân.
Đây là không biết bao nhiêu năm trước lưu lại, toầm bộ thân thể lạnh như băng, trôi nổi trong vũ trụ cô quạnh, vẫn như trước tản ra khí tức khiến người ta phải sợ run. - Không có khả năng, nhìn trang phục của hắn, tối thiếu cũng là sinh linh trước thời thái cổ, làm sao còn có tiếng tim đập được nữa?
Ngay cả Long Mã cũng mất tự nhiên, trong lòng rung động.
Rầm...!
Đột nhiên, một loại dao động tê thiên liệt địa nhanh chóng quét đến, khiến cho nơi này trở nên cực kỳ nguy hiểm, giống như sóng lớn vỗ bờ, dánh cho bộ thi thể khổng lồ kia dạt vào một chõ hắc ầm khác.
Thân thể đám người Diệp Phàm cũng không chịu khống chế, phóng về phía trước, nơi đó giống như có một Hải Nhãn, thôn thiên nạp địa, muốn hút tất cả vật chất vào trong.
Bọn họ rốt cục thấy rõ, thân thể đang bên cạnh một hắc động cực lớn, sắp bị hút vào trong, có một luồn nhiệt độ nóng cháy phát ra, muốn phân giải thân thể bọn họ. - Mau lui lại...!
Diệp Phàm dẫn đầu lao về phía xa, hắc động lớn như vậy có thể hút cả vạn vật, hủy diệt tất cả mọi thứ, hơn nữa còn tản ra một loại lực lượng của cổ đại Thần Ma.
Khối thi thể cao vạn trượng kia vô thanh vô tức chìm sâu vào trong hắc động, tư thế vẫn không thay đổi, dường như là đang chìm trong giấc ngủ.
Đông, đông... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenyy.vn
Tiếng tim đập đáng sợ tiếp tục vang lên, khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ thật sự nó vẫn còn sinh mệnh ư?
- Lên!
Đám người Diệp Phàm rốt cuộc cũng chạy ra khỏi biên giới của hắc động, đi tới chỗ đủ an toàn. Hắn vận chuyển bí quyết chữ "Binh", nắm lấy bộ thi thể khổng lồ kia, muốn kéo nó ra.
Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn chậm một bước, hơn phân nửa đã bị kéo vào trong vũ trụ Hải Nhãn, hắc ầm khôn cũng, không thể trông thấy, chỉ có một cánh tay bay ra.
Bộ thi thể khồng lồ đó kỳ thật đã sớm vỡ nát rồi, hắn đã chết trong thời kỳ xa xôi kia, nhưng trước khi chết, lại mạnh mẽ kéo các bộ phận thân thể hợp lại với nhau.
Đông, đông...
- Có lẽ không phải là trái tim của hắn, trong khoảnh khắc ta đã nhìn thấy một cái trống thần đang tự gõ trong cơ thể hắn!
Diệp Phàm giải thích.
Long Mã, Hoàng kim sư tử, Cửu Vĩ Ngạc Long, Thiên Hạt, Hắc Hùng Thánh nhân đều lao lên, vây quanh cánh tay dài mấy ngàn trượng kia.
Năm đó thân thể cổ xưa này bị người ta phân thây, một kiếm chém rụng cánh tay này, vết cắt rất bằng phẳng, lúc này nơi đó đang bắn ra từng đợt kiếm khí.
Điều này làm cho người ta phải khiếp sợ, tối thiếu cũng là một trận chiến trước thời thái cổ, nhưng hiện giờ đạo tắc trật tự vẫn còn chưa hoàn toàn tiêu tan, khiến người ta phải trố mắt mà nhìn.
Đây là một vị Đại Thánh, không biết thuộc chủng tộc nào, cường đại tuyệt thế, năm đó có thể chạm tới cánh cửa Chuẩn đế, nếu không thì thi thể cũng sẽ không trường tồn đến ngày nay.
Thời gian dài như vậy trôi qua, tinh khí trong cơ thể hắn vẫn chưa tan hết, hiển nhiên đây là một nhân vật khó lường, tu luyện một loại bí pháp, nối lại các phần thân thể bị vỡ nát, hơn nữa trong cơ thể vẫn còn nồng nặc tinh huyết.
Tối thiếu cũng trên trăm vạn năm trôi qua, tuy cũng có tinh hoa bị tản đi, nhưng tinh huyếtnày vẫn mạnh hơn chư thánh, có thể so với Thánh Vương đỉnh phong. - Phát tài rồi, một cánh tay như vậy, huyết dịch của nó bá đạo khôn cũng, tinh khí cũng ngang với Thánh Vương đỉnh phong, cũng đủ để ta tinh luyện ra cổ huyết rồi!
Long Mã, Hắc Hùng Thánh nhân đều kêu to, từng người đều vô cùng kích động.
Mười hai thánh giả cũng đi lên một con đường giống nhau, rèn luyện tinh huyết bản thân, hoặc hướng tới Chân long, hoặc hướng tới Cổ tổ mà tiến hóa, điều này đối với bọn họ mà nói, chính là may mắn lớn.
Trong mấy tháng tiếp theo, lôi kiếp không ngừng đánh xuống, một cánh tay dài tới mấy nghìn trượng ẩn chứa quá nhiều tinh huyết, theo phỏng đoán có thể là Thần Ma dị chủng.
Mười hai thánh giả chiếm được chỗ tốt cực lớn.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm, bọn họ chính thức tiến vào cổ lộ thần thoại, trong phiến vũ trụ cô quạnh này thăm dò, tìm kiếm quan tài chín lớp, Sinh mệnh cổ thụ của thời đại thần thoại.
Nhưng vũ trụ rất rộng lớn, bọn họ tìm kiếm như vậy, giống như những hạt bụi trong biển cát, căn bản là khó có thể tìm khắp cổ vực được.
Trừ phi Đại đế cổ sống lại, bằng không thì một người vẫn là vô cùng nhỏ bé trong vũ trụ tinh vực rộng lớn vô biên này.
Đây là một thế giới cô quạnh, từ đầu đến cuối không chỉ Sinh mệnh cổ thụ, đến cả Tang Cổ, Địa Thi, Thánh linh, Thực Kim thú, Thần tộc thì đều vô tung vô ảnh. Có rất nhiều tu sĩ đầu nhập vào bọn họ, cũng đều không thấy bóng dáng.
Diệp Phàm có chút không bình tĩnh, e sợ phát sinh biến hóa, bọn họ đi vào thần thoại cổ vực đã mấy tháng, nhưng lại ngay cả một vật sống cũng chưa từng nhìn thấy qua. - Di, một tòa đại bi, trôi nổi trong vũ trụ, thật là lớn a!
Vào một ngày, bọn họ rốt cục có phát hiện kinh người, ở vùng tinh không phía trước có một tấm bia đá thật lớn, quả thực không thể dùng từ bao la hùng vĩ đến để hình dung, không phải mười trượng, trăm trượng, nghìn trượng, mà là cao tới mấy vạn dặm!
Nó so với được với một viên cổ tinh, thậm chí còn lớn hơn rất nhiều hành tinh, đứng sừng sững tại đó, giống như một cột mốc biên giới, bao la hùng vĩ mà cổ xưa.
Ở trên bề mặt có một vài cổ tự, mặc dù đã muôn đời trôi qua, vẫn như cũ có một loại đại đạo cổ vận, khiến người ta đắm chìm trong đó.
Đây là một cột mốc biên giới, trên mặt có cảnh cáo rất trịnh trọng, phía trước là thần thoại cổ săn khu, có rất nhiều sinh vật đáng sợ thường xuyên lui tới, một khi bước qua ranh giới này, có thể sẽ gặp phải họa sát thân. - Cái gì mà thái cổ thần văn, theo ta thấy, thì nó hẳn là văn tự của thời đại thần thoại, tên gọi tắt là thần văn.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào mấy chữ cổ trên cột mốc này.
Bọn họ bước vào phiến cổ vực này, lập tức cảm giác được không khí lạ thường, không hề cô quạnh như vậy nữa, mà có từng đợt sinh mệnh dao động phát ra.
- Không thể nào, chẳng lẽ có một viên Sinh mệnh cổ tinh?
Bàng Bác cảm thấy phấn chấn.
Nhưng đi được một đoạn tới phía trước, thần sắc bọn họ đột nhiên biến hóa, đúng là có sinh mệnh dao động, nhưng đâu có phải là cổ tinh, mà là một ít tay, chân bại cắt cụt, cùng với từng mảng vết máu vương vãi.
Nơi này từng phát sinh một hồi giết hại, có đại lượng tu sĩ bị giết, hơn nữa thời gian cũng không quá lâu, hẳn là phát sinh trong vòng nửa tháng trước.