TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 1378: Thăng Cấp

Băng sơn gần như đều tan chảy, rất nhiều thi thể hài cốt trôi bập bềnh trong Minh Hà đen xì. Mà hồ sâu cũng bị chưng khô, lộ ra cái giếng cổ ở phía dưới, một Thánh linh đứng sừng sững ở nơi đó, không người nào có thể đến gần.

Đúng là thạch nhân do Bá Long nữ vương Đà Lan đi tới chỗ sâu trong tinh không kia mời đến, cảnh giới đạt tới Vương của Thánh nhân đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào lĩnh vực Đại Thánh. Hắn quét cặp mắt lạnh nhìn khắp tứ phương, nhưng cũng không động thủ.

Có thể nói, đây là một chí cường giả, dưới Đại Thánh tuyệt đối không có đối thủ, mặc dù là Đại Thánh đến đây đều có thể sẽ bị hắn đánh chết, bởi vì hắn là Thánh linh!

Có một cường giả như vậy tọa trấn, ai dám đến gần? Hắn nhấp nháy cặp mắt lạnh tanh nhìn quét bát phương, để mặc cho đao quang kiếm ảnh, máu tươi bắn vào mình, cho dù có người đánh tới phụ cận, cũng không hề ra tay, không có di chuyển một bước.

Long Mã cùng Cửu Vĩ Ngạc Long toàn thân phát lạnh, vốn tưởng rằng có thể đánh giết vào, phá hỏng mưu đồ của bọn chúng, ngăn cản chúng mở ra phong ấn, hiện tại vừa nhìn thấy trong lòng lập tức lạnh xuống.

Đương nhiên, đây cũng không phải là nguyên nhân chân chính làm cho Diệp Phàm lộ vẻ sợ hãi, mà hắn nhìn thấy một sự thực còn đáng sợ hơn, ở ngay nơi miệng giếng cổ sương mù lượn lờ bao phủ, mà không ai có thể nhìn thấu. - Các ngươi có nghe gì không? Có người đang tụng kinh!

Diệp Phàm chau mày nói.

Long Mã cùng Cửu Vĩ Ngạc Long nghe vậy ngạc nhiên, rồi sau đó đồng thời lắc đầu, từ vẻ không hiểu Diệp Phàm nói gì.

- Nơi này có một tồn tại không thể tưởng tượng, tuyệt đối cường đại vô song!

Diệp Phàm nói nhỏ, cảm giác như là có một ngọn núi lớn đè lên trái tim mình.

- Ngươi tin chắc là thật vậy?

Long Mã cùng Cửu Vì Ngạc Long đều sởn lông gáy.

Diệp Phàm mở Nguyên Thiên Nhãn, tăng lên linh giác tới cực hạn, hắn nghe được từng tràng tiếng tụng kinh, nhìn thấy một bóng người lờ mờ ngồi xếp bằng bên miệng giếng cổ, bị sương mù lượn lờ bao phủ, đang phá giải phong ấn.

Mà thạch nhân Vương của Thánh nhân đỉnh phong kia vẫn không nhúc nhích, đang làm hộ pháp cho hắn.

Có một tồn tại khó tin đang phá giải phong ấn trên giếng cổ!

Vực ngoại đang đại chiến, Thanh Hoàng đạo nhân cùng Thánh linh vô địch kia bận giằng co, đâu có ai nghĩ đến, trước giếng cạn nơi mai táng Thần Quỷ này còn có một sinh linh vô địch khủng bố tuyệt thế.

Diệp Phàm cảm thấy thần thức đều bị tổn thương, trong màn sương mù kia dường như có một đoàn tiên hỏa nhảy lên, có một hình người ngồi xếp bàng trên bồ đoàn tụng kinh giải phá phong ấn. - Hỏa Linh, đây là một Thánh linh Hỏa tộc cường đại đến khó tin!

Khi Diệp Phàm biết chân tướng liền sinh ra một cảm giác bất lực: sinh linh thạch nhân xuất hiện, Hỏa Thánh linh cùng tới đây, điều này làm cho người ta tuyệt vọng.

Hoàng Huyết Xích Kim, Tiên Lệ Lục Kim các thứ thông thiên có thể hóa thành Thánh linh; Thần thai dựng dục trong đá có thể hóa thành Thánh linh; trong Tiên kiếp hỏa sinh ra linh trí cũng có thể hóa thành Thánh linh...

Đây là Thánh linh sinh ra trong chí thần chí thánh, thành tựu thân thể vô địch, một khi đại viên mãn có thể tranh hùng cùng Đại đế cổ!

Năm đó, ở Bất Tử Sơn, Diệp Phàm từng gặp được Tiên kim thành hình, có Phi yến, Kim ngưu kéo xe, hoài nghi nó đã trở thành Thánh linh.

Mà Đông Hoang có một địa phương tên là Hỏa Ma Lĩnh, ở nơi đó Diệp Phàm đã từng dựa vào lôi kiếp đánh chết chư hùng. Tương truyền, Hỏa Ma Lĩnh cũng từng sinh ra một vị Thánh linh Hỏa tộc, nhưng hai mươi mấy vạn năm trước bị Độc Nhân Đại đế đánh diệt.

Hắn vạn lần không ngờ, hôm nay tự mình gặp phải một vị Thánh linh Hỏa tộc vô cùng cường đại, điều này làm cho da đầu hắn run lên.

- Ở chỗ sâu trong vũ trụ này có mấy Thánh linh tụ hợp lại cùng nhau, ý đồ quá lớn, có lẽ tai họa còn nghiêm trọng hơn so với tường tượng của chúng ta!

Khi đến gần nơi này, bọn họ đã dùng Khi Thiên trận văn che mắt thiên cơ, bằng không thạch nhân Vương của Thánh nhân đỉnh phong kia có thể đã đánh giết tới, báo thù cho tộc nhân hắn.

Mặc dù vậy, Diệp Phàm cũng cảm thấy như là có một ánh mắt nóng rực mà khủng bố quét qua, là ánh mắt của Hỏa Thánh linh đang tụng kinh phá giải phong ấn ở giếng cổ!

Miệng giếng cổ này tất nhiên sắp bị mở ra, nếu Nhân tộc chỉ có một vị hộ đạo giả tới đây, căn bản là không có cách nào ngăn cản, tất cả nhân loại trên tinh vực này đều phải bị đánh chết.

Thánh linh Hỏa tộc này quá cường đại, không ai có năng lực ngăn cản hắn. Tinh vực này nếu vỡ tan thì đoạn cổ lộ này có lẽ đã chú định bị sụp đổ rồi.

Long Mã, Cửu Vĩ Ngạc Long mặc dù không cam lòng cùng đều không dám thở mạnh. Ở trước mặt loại tổ tông Thánh linh này, cho dù chúng thành Thánh cùng sẽ bị một lóng tay dí chết.

Diệp Phàm không một tiếng động lui ra xa, nói:

- Đi Vực ngoại!

Hiện tại người duy nhất có thể chi phối chiến cuộc, chỉ có lão đạo Thanh Hoàng. Lão kém một bước là có thể bước vào cảnh giới Chuẩn đế, được xưng là Hộ đạo giả Nhân tộc ở tinh vực này.

Những người khác hoàn toàn không giải quyết được vấn đề, Tiếp dẫn sứ của Thành thứ mười Nhân tộc cùng không được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL - Sát a...

Trong Đại Nguyệt Pha, tiếng hô "sát" không dứt, đại chiến vẫn đang tiếp tục, máu đổ thành dòng, thi thể hài cốt thành đống. Chư hùng đều đánh giết đỏ cả mắt. "Phốc!", "Phốc!"...

Diệp Phàm một quyền một tên, liên tiếp đánh nổ tung mấy tên dị tộc, máu tươi chảy đầm đìa, nhiễm đỏ nắm tay màu vàng của hắn, rồi sau đó lại bị luyện hóa thành tro tàn. "Keng", "Keng", "Keng"...

Phát ra các loại âm thanh kim khí, sau lưng Diệp Phàm hiện ra Hoàng Kim Thần Tàng, đạo chung, thần kiếm, thiên tháp, phúc thiên tán... từng cái từng cái kim quang rực rỡ, cả ngàn kiện binh khí hoàng kim cùng nhau bay vụt ra.

Đây là một loại công kích chênh lệch, lập tức vang lên từng tràng tiếng kêu gào thảm thiết, nơi hắn đi qua, trên mặt đất thây chất đầy đất, không có người nào có thể ngăn cản.

Diệp Phàm ở trên chiến trường đại khai sát giới, chung quanh lập tức xuất hiện một khoảnh đất trống, người chống lại hắn đều tan tác!

Bất kể là đại quân Vực ngoại, hay là Nhân tộc, hoặc là cổ thú, tất cả đều vô cùng sợ hãi, cùng nhau nhìn về hướng bên này. Một trận chiến này hắn với máu tắm thân thể, đánh ra uy danh hiển hách.

Xa xa, ngay cả Tiếp dẫn sứ đều kinh hãi, thầm nghĩ: "Không hổ là thể chất mà mấy lão già trên cổ lộ đều chờ mong xuất hiện!"

Mà Thánh linh Mạc Phổ đang đối chiến cùng Tiếp dẫn sứ thì ánh mắt lạnh giá như hầm băng, hắn rống to một tiếng, điều khiến cao thủ đánh về phía trước.

- Lại là ngươi, chạy đi đâu!

Bên ngoài Đại Nguyệt Pha, Thánh linh Ô Cổ tới nơi, dốc toàn lực đuổi giết.

Diệp Phàm vẫn không hề e sợ, đánh thẳng lên hướng vòm trời, từng cỗ từng cỗ thi thể rơi xuống phía dưới, giống như ngày tận thế.

- Chúng ta đi Vực ngoại làm gì?

Cửu Vĩ Ngạc Long hỏi.

- Đi đưa một cái đỉnh!

Diệp Phàm không còn lựa chọn, lúc này chỉ có thể mượn dùng cái đỉnh đồng xanh ngăn cơn sóng dữ, bằng không cả tinh vực này đều sắp bị đánh thành mảnh nhỏ.

Long Mã nhảy dựng trong lòng, nói:

- Làm như vậy trên tinh không cổ lộ này, ngươi sẽ có nguy cơ thật lớn, có thể phải trở thành mục tiêu truy sát của tất cả sinh linh, bao gồm cả Nhân tộc đấy! - Không đến nỗi như vậy! Ta tin tưởng Thanh Hoàng đạo nhân. Thời điểm then chốt này nếu không giao ra, ta thật hổ thẹn trong lòng!

Diệp Phàm nói.

- Kẻ muốn thành đại sự, đâu chấp nhất hồng thủy ngập trời phía sau. Cho dù ức vạn thây chất đầy đất thì có sao chứ! Chỉ cần ta lên trời, còn lại đều là bụi bặm!

Cửu Vĩ Ngạc Long không cho là đúng nói.

- Mọi người đồng loạt ra tay, đánh cho tên này ngã xuống cho ta!

Trên mặt đất, Thánh linh Mạc Phổ lạnh căm căm ra lệnh, hắn nhìn ra Diệp Phàm huyết mạch dị thường, một khi trưởng thành lên, ngày sau ắt sẽ là nhân vật cái thế trong Nhân tộc.

Trên mặt đất, các lộ đại quân bay lên, khí thế cuồn cuộn mãnh liệt, như là đàn châu chấu rậm rạp bay lên trời cao, truy sát đánh về hướng Diệp Phàm.

Trong nhóm người, với thạch nhân Ô Cổ cầm đầu, thần uy ngập trời, ngay cả vòm trời đều xé nát.

Cảnh tượng này khiến cho da đầu Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long run lên: thánh giả tay giơ lên bảo tháp, người khổng lồ giương cung cài tên... đại quân vô tận đánh giết lên.

Đại Nguyệt Pha lập tức xuất hiện một khoảnh đất trống, thiên quân vạn mã đều xuất hiện chung sức truy sát Diệp Phàm bọn họ, Ô Cổ trở thành người tích cực dẫn đầu. - Nhân tộc xong rồi, sắp xoá tên khỏi tinh không này rồi!

- Hộ đạo giả bọn họ, sao có thể tranh phong cùng Thánh linh, rất nhanh sẽ ngã xuống!

Trong chiến trường, loại thanh âm này vang lên không ít. Ngay cả Nhân tộc đều thầm đau buồn. Tuy rằng Nhân tộc đạt tới cảnh giới Đại Thánh tất nhiên hiển hách muôn đời. Nhưng Thánh linh là một loại danh hiệu vô địch, khiến người ta càng sợ hãi hơn.

Diệp Phàm từ cổ tinh này đánh giết tới Vực ngoại. Cuối cùng, cũng không biết hắn giết chết bao nhiêu cường giả, chiến y sứt mẻ, nhuộm đầy vết máu.

Mới đầu, Cửu Vì Ngạc Long còn rất hưng phấn, hắn cằn nuốt vào vô số máu thịt. Máu thịt của tu sĩ càng cường đại đối với nó mà nói càng là đại bổ. Thế nhưng sau lại, nó vừa nhìn thấy thi thể đã muốn ói ra, nó nghẹn họng không còn can đảm cắn nuốt nữa.

Long Mã cũng thế, mặc dù là nhìn thấy sinh linh còn sống đều muốn ói ra.

Trong một trận chiến vừa rồi, chúng nó hóa thành hai đầu hung thú, toàn bộ tu sĩ bị giết chết tại đương trường đều là thức ăn của chúng, đến lúc này đã nghẹn họng. - Con bà nó! Tên đầu đá ngươi cút đi cho ta, thấy ngươi ta đã muốn ói rồi, còn đuổi theo chúng ta làm chi!

Hai đầu hung thú chửi ầm lên, ói ra tới mật đắng rồi. Một trận chiến này bởi vì công pháp, chúng nó không muốn cắn nuốt cùng phải nuốt, lúc này đã tới cực hạn.

Thạch nhân Ô Cổ thật sự rất cường đại, suất lình đại quân vây công Diệp Phàm bọn họ, từ trên mặt đất đánh tới bầu trời, theo đuổi không bỏ.

Đây là một cường giả vô địch cảnh giới Thánh nhân, là một vị Vương vô địch có thể chống lại Diệp Phàm, khó có thể chiến một trận mà giải quyết được.

Ô Cổ kỳ thật rất phẫn nộ, hắn đã sắp đạt tới cảnh giới Vương của Thánh nhân, mà lại bị một tên cảnh giới thấp hơn hắn giằng co không thể giải quyết, đối với Thánh linh nhất mạch vô địch mà nói là một loại sỉ nhục.

Bởi vì, từ xưa tới nay đều là bọn hắn vượt cấp giết địch, cùng cấp tất nhiên vô địch, ngày nay lại phản ngược.

- Ta nếu không bị tấn công ở giếng cổ nơi đó, không bị kinh văn của lão đạo nhân tụng kinh kia đánh bị thương căn nguyên, thì sớm đã giết chết toàn bộ bọn ngươi rồi!

Ô Cổ lạnh giọng nói, ở Vực ngoại theo đuổi không bỏ.

- Thanh Hoàng đạo nhân cùng Thánh linh kia đánh tới nơi nào rồi?

Long Mã thấy tìm kiếm khắp trong tinh vực mờ mịt, nhưng chung quanh Sinh mệnh cổ tinh đều là cảnh tĩnh mịch, không thấy bóng người nào, nó kêu lên.

Hai đại chí cường giả không biết đánh tới phương nào, mọi người đều lo lắng. Dù sao Thánh linh cường đại này là chiến tích huy hoàng trong truyền thuyết.

- Đi tới trước đột phá!

Diệp Phàm nói.

Cảnh giới của hắn sắp sửa đột phá, vừa rồi phóng xuất ra rất nhiều lực lượng tử vong, lúc này Thái cực tiên đồ trong Luân Hải đã mất đi cân bằng, không thể duy trì tiếp được. - Thực xui xẻo! Đuổi tới rồi!

Long Mã nguyền rủa, vừa rồi nuốt nạp máu thịt quá nhiều, hai đầu hung thú ói đến mật đắng đều thành nước loãng.

Tuy nhiên, hiển nhiên bọn chúng thu được lợi ích thật lớn, trong máu thịt của thánh giả ẩn chứa đạo hạnh cùng trật tự pháp tắc các thứ, tuyệt diệu không thể tả, có thể trợ giúp chúng nó đột phá cửa ải. "Ầm!"

Diệp Phàm không chờ chúng lảm nhảm, Sinh lực vô tận trong cơ thể trào ra hoàn toàn bao bọc chúng lại, cuối cùng hóa thành hai cái kiện lớn bao kín hai con hung thú. - Đi!

Diệp Phàm tế ra trận thai, mỡ ra một vực môn, cùng Long Mã, Cửu Vĩ Ngạc Long truyền tới chỗ sâu trong tinh không.

Đúng lúc này, trong cơ thể hắn trống rỗng, Sinh lực bị hút ra, nhưng tràng vực do Luân Hải sáng lập vẫn không giảm bớt. Trong cơ thể hắn từng đạo từng đạo cánh cửa mở ra, tự hành phóng tinh khí ra ngoài, bổ sung căn nguyên của Thánh. - Giết hắn!

Thạch nhân Ô Cổ đuổi kịp kêu to, suất lĩnh mọi người tấn công, Diệp Phàm đánh ra một tầng lực tử vong cuối cùng, lập tức rất nhiều người kêu gào thảm thiết, chết oan chết uổng. "Ầm ầm!"

Đúng lúc đó thiên kiếp buông xuống, cả địa phương này biến thành lôi hải, hóa thành một hồi đại kiếp nạn chấn thế, vô số tia chớp đánh xuống.

- A...

Liên tiếp vang lên tiếng kêu gào thê thảm, trong tinh không vũ trụ sấm rền chớp giật, địa phương này trở thành một vùng kiếp lôi, rất nhiều dị tộc cháy đen biến thành than. - Ngươi nạp mệnh đi!

Không thể không nói, thạch nhân Ô Cổ quá cường đại, hắn có thể đi xuyên qua trong lôi kiếp, có thể tường tượng chỗ khủng bố của nhất tộc này.

Hắn phẫn nộ đến thân thể run run, muốn liều mạng huyết chiến với Diệp Phàm, hòng giải quyết phát tiết cơn tức. Đáng tiếc cuối cùng vẫn bị lôi kiếp ngăn chặn ngay chỗ trung tâm biển hỗn độn, làm cho hắn khó có thể vượt qua. Dù hắn thân là Thánh linh cũng không được!

Đây là một hồi tai nạn khó có thể tường tượng, đại quân đuổi giết tới đây rồi hỏng mất, hơn chín phần nhân mã hóa thành tro tàn trong thiên kiếp, gần như chết sạch sẽ.

Ngay lúc thiên kiếp chấm dứt, trong sương mù hỗn độn kia bắn ra hai luồng điện lạnh băng, còn sắc bén kinh người hơn so với thiên kiếm tuyệt thế, nhìn thẳng vào Ô Cổ tên duy nhất sống sót.