- Ngươi mà cũng đòi là pháp?
Khóe miệng Diệp Phàm cười lạnh, kiếm đồng trong tay cắm xuống đất, keng một tiếng liền tỏa ra một đám tia lửa sáng lạn. Có cấm chế gia cố, cổ thành bất hủ. - Ngươi có thể cho là như vậy.
Ánh mắt Trưởng binh lạnh như băng, kiếm cong trong tay giản dị tự nhiên nhưng lại vô cũng bức người, giống như một cây hung binh thái cổ đang ngủ say vậy.
- Ta sẽ dùng một kiếm phá pháp!
Trường kiếm của Diệp Phàm giơ lên, kiếm quang bừng sáng, sát khí mờ mịt, từng luồng từng luồng tràn ra như thác.
Trận chiến này đã không thể tránh khỏi, mây gió mười phương chuyển động, kiếm khí ngập trời. Từng luồng sát khí phát ra, kình khí thịnh vượng, đạo ngân đan xen phức tạp.
Rất nhiều cấm chế của cổ thành khởi động, lóe lên ánh sáng, thỉnh thoảng có lực lượng thần bí hiện lên, bảo vệ các nơi của cổ thành, không để nó bị đánh tan.
Hai người hóa thành hai luồng sáng, chỉ trong chớp mắt đã chiến đấu bốn trăm hiệp, đánh cho trời sụp đất nứt, vật đổi sao dời, hiện ra các loại dị tượng.
Vút!
Một kiếm của Diệp Phàm đâm tới, xuyên thẳng bầu trời, chém nát một viên sao băng. Đó là ánh trăng trên không có đệ nhất thành của Nhân tộc bị chém xuống.
Mọi người biến sắc. Một kiếm vừa rồi cắt tan cấm chế, sắc bén tuyệt thế, khiến rất nhiều cường giả phải mặc cảm.
Sắp qua năm trăm chiêu mà vẫn không có kết quả, Đại Thánh này tuyệt đối hơn xa Quân Uy Sơn chủ, cường đại tới khó tin.
Rất nhiều người cũng không nghĩ hắn là kỷ bại. Cường giả tuyệt thế tới mức độ này mà còn bại trận trên con đường phía trước thì những người đi tiếp được sẽ khủng bố tới mức nào?
Sáu tên binh sĩ kia rốt cục vọt lên, không nghe theo lời Trưởng binh mà lao tới ra tay, muốn giúp hắn nhanh chóng đánh chết cường giả áo tím.
Ánh mắt Diệp Phàm lộ ra vẻ ác nghiệt vô tình. Nhân vật cỡ này đối với cũng không có mấy tác dụng, khó có thể tạo thành uy hiếp gì.
Thanh kiếm đồng rung động ong ong, mỗi một lần đánh ra đều mảnh liệt như sóng biển ngập trời, kiếm khí mờ mịt giống như tinh hà giáng xuống.
Phụt!
Kiếm hắn nặng như núi, đánh ra tan nát cả thiên địa. Một binh sĩ phía trước liền tóe máu khắp toàn thân, sau đó nổ tung, máu tươi văng khắp nơi.
Hắn bị một trọng kiếm đánh nát tại chỗ.
- Các ngươi lui lại phía sau!
Ánh mắt Trưởng binh lạnh giá, lại ra lệnh một lần nữa, không hy vọng những người này tiến lên, không những không trợ giúp được mà chỉ có thể vứt bỏ tính mạng oan uổng.
Diệp Phàm bỏ qua hắn, triển khai bí quyết chữ Hành, lập tức đuổi giết những người này, kiếm quang soàn soạt chiếu rọi trên trời dưới đất, bừng sáng một vùng.
Kiếm đồng trong tay hắn giống như một vầng mặt trời tỏa sáng chói lợi, chặt đầu người, tử thi ngã nhào trong vũng máu...
Thần sắc Trưởng binh âm lãnh hẳn, không nói một lời, kiếm cong trong tay đánh ngang trời, sau lưng lại hiện ra một viên tinh tú khổng lồ. Hắn giống như Thần linh giáng trần, tỏa ra uy áp mênh mông.
Ầm!
Uy thế rất lớn tỏa ra. Kiếm cong đánh ra giống như đập nát cả một vùng tinh vực rơi xuống, cổ tinh chuyển động, tinh hà chảy xuôi, chấn nhiếp lòng người.
Trường kiếm trong tay Diệp Phàm rung động leng keng, va chạm với kiếm cong liên tục, sát khí giống như sóng to gió lớn.
Mà những tinh tú kia rung chuyển kịch liệt, giống như một vùng tinh vực bao la hùng vĩ chấn động, mỗi một viên tinh tú đều tỏa ra uy thế khôn cũng.
Tinh không mông lung bao phủ lấy Diệp Phàm. Từ bên ngoài nhìn lại, đây chính là một tiểu thế giới, nhưng khi nhìn từ bên trong thì nó mênh mông vô cũng.
Hư không nổ vang. Đây là một loại đạo quả đáng sợ mà Trưởng binh tu luyện thành. Thân hắn cao ức vạn trượng, sừng sững trong tinh hà vũ trụ, thần uy cái thế.
Hắn diễn biến ra vòm trời mênh mông, khiến bản thân trở thành người thống trị duy nhất, có thể hủy diệt vạn vật, kiếm cong bằng đồng thau giáng xuống khiến tinh hà sụp đổ, cổ tinh tan nát, không gì không phá nổi.
Trong thế giới tinh vũ của hắn, vạn vật đều chỉ là con kiến. Những người đang quan sát trận chiến thấy vậy gần như hít thở không thông.
- Tại vòm trời trong cơ thể ta, sinh linh đều bị diệt, không có ai có thể nghịch ý chí ta.
Lời hắn nói ầm ầm như sấm, chấn động khắp nơi.
Keng.
Kiếm cong bàng đồng giống như tinh hà bị chặn đứng. Diệp Phàm đâm ra một kiếm khiến cả một vùng tinh tú vỡ nát. Hắn đánh ra một luồng thánh lực.
- Nhìn xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.
Ngoài chiến trường, bốn tên binh sĩ sống sót lạnh lùng nhìn lại. Mấy người đồng đội bị giết khiến bọn họ tràn ngập hận thù, cầm binh khí như hổ rình mồi.
Nhưng cảnh tượng kế tiếp khiến bọn họ khiếp sợ. Kiếm đồng trong tay của mấy tên binh sĩ thay đổi toàn bộ, bổ xuống đầu hoặc tự xuyên thủng xương trán, đột tử tại chỗ cả.
Tiếng kiếm reo vang, máu tươi rơi xuống, tử thi ngã quỵ, gần như cũng chết một lúc khiến mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.
- Chuyện... Gì đã xảy ra?
Rất nhiều người đều không hiểu nổi.
- Chẳng lẽ là... Bí quyết chữ Binh trong truyền thuyết?
Một số ít cả kinh kêu lên, ánh mắt hừng hực, nhìn vào trong trường đấu, chằm chằm vào người mặc áo tím.
- Là bí quyết chữ Binh!
Nhân vật số hai trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ lộ ánh mắt màu xanh khiếp người, đại kích trong tay lấp lánh.
Diệp Phàm và Trưởng binh đại chiến tới hơn ngàn hiệp, mỗi đòn đánh ra đều như sấm rền chớp giật, va chạm kịch liệt.
Người này hơn xa Quân Uy Sơn chủ, có thể đại chiến với Diệp Phàm tới mức này, tuyệt đối là thực lực chân chính, khiến Diệp Phàm cũng phải giật mình.
Keng!
Diệp Phàm nắm chắc thời cơ, rung chuyển kiếm đồng, kiếm khí như biển, rít gào lao tới.
Trưởng binh rút lui, máu trong cơ thể như sông lớn lao ra, trong lòng khiếp sợ. Hắn cũng không ngờ được một trận chiến này lại khó giải quyết như vậy. Mười mấy năm tu dưỡng ngộ đạo mà lại gặp phải địch thủ như thế này.
Diệp Phàm có tu luyện bí quyết chữ Binh nhưng ẩn dấu không phát, tạo thành một loại áp lực tâm lý cho Trưởng binh, mãi tới lúc này đột nhiên mới hành động. Hắn muốn dùng một kích diệt trừ Trưởng binh.
Keng keng...
Tiếng kim loại chấn động chói tai. Binh khí đồng thau va chạm liên tiếp, không chịu khống chế mà bay vọt lên trời. Cũng lúc đó thiết y của Trưởng binh bị thiêu đốt, nhất là mũ giáp nổ tung.
Mọi người đều sởn tóc gáy. Đây là do bí quyết chữ Binh làm loạn, giết địch trong nháy mắt. Tiếng leng keng chói tai vang lên. Giáp trụ nổ tung từng tấc một.
Rõ ràng là Diệp Phàm muốn tế sống Trưởng binh. Loại thủ đoạn này khiến ai nấy đều sợ hãi. Giáp trụ quả thực lại là một loại gánh nặng, bị người ta giết dễ dàng.
Ầm ầm.
Trưởng binh bay tung ra, đục thủng vòm trời, giáp trụ dập nát, máu tươi túa ra, sau đó rơi xuống đất.
- Đã xong rồi sao?!
Giọng nói của rất nhiều người đều run rẩy.
Trưởng binh cường đại biết bao, hơn xa rất nhiều người thí luyện thế mà lại bị người ta đánh nát giáp trụ. gần như tế sống, khiến rất nhiều người lạnh từ đầu tới chân.
Trưởng binh rơi xuống đất, thân thể lảo đảo nhưng lại đứng lên rất nhanh, nửa người chảy máu. Nhất là xương trán xuất hiện một vết nứt, bị thương không nhẹ.
Diệp Phàm không thể không thừa nhận kẻ này cường đại phi thường, rất có uy hiếp. Thân thể Trưởng binh bừng lên ánh sáng sinh mệnh, chữa trị thương thế rất nhanh.
Lúc này hắn lộ ra chân thân. Đây là một cường giả trẻ tuổi trông phi thường anh tuấn, da trắng như ngọc, tư thế oai hùng phấn chấn.
Ai cũng không thể ngờ được hắn lại không phải là một lão binh thiết huyết mà trẻ trung, anh khí nội liễm, có khí tức phi phàm như vậy.
Chỉ có điểm duy nhất không hoàn mỹ đó là đôi mắt của hắn quá lạnh lẽo, khiến người ta khó có thể sinh cảm tình, có vẻ rất âm trầm.
- Đây là lần thất bại thứ hai trong đời Quản Thừa ta. Mười mấy năm trước ta bị một người cưỡi tọa kỵ đâm một mâu, suýt nữa đóng đinh ta vào cổ địa mênh mang. Mặc dù ta bi phẫn nhưng cũng không thể không nuốt hận bại lui. Ngày nay tuy ràng ta lại thua nhưng ta không phục, muốn chém đầu ngươi!
Quản Thừa gầm thét, tinh khí toàn thân mênh mông, mái tóc đen dựng thẳng đứng, thần sắc khiến người ta sợ hãi, ánh sáng sinh mệnh nở rộ. Thân thể tự điều trị rất nhanh, khôi phục như ban đầu.
Đây là một cường giả từng trải qua nhiều khảo nghiệm sinh tử, nhuốm máu tinh không, thực lực tuyệt đỉnh!
- Quản huynh, ta tới giúp ngươi một tay.
Nhân vật số hai của Thiện Hoang Thập Tam Kỵ tuyệt đối rất khủng bố, thanh mâu lóe lên, cầm đại kích tiến tới.
Trong quá trình này, hắn bắt một phong ấn cổ quái, tạo thành một tấm thần bảng dán lên người.
Trái tim Diệp Phàm gia tốc. Thứ này hiển nhiên là nhàm vào bí quyết chữ Binh. Không biết thần bảng ố vàng này có lai lịch thể nào.
- Ta tới đây!
Quản Thừa mặc dù anh tuấn như lúc này cũng đã hơi dữ tợn, mái tóc đen tung bay, giống như tẩu hỏa nhập ma lao tới.
Ầm!
Cũng lúc đó, một khí tức cực kỳ khủng bố khác truyền tới, giống như một vầng thái dương màu tím bùng nổ, tràn ra khí thế độc ác ngập trời.
Thủ lĩnh Cố Lăng trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ ra tay, nửa trên trần trụi màu đồng cổ hiện lên cơ bắp như rồng, ánh mắt lạnh lẽo, cầm chiến mâu màu tím trong tay, đâm tới nhanh như chớp!
Thiên địa sụp đổ. Không biết một mâu này khủng bố tới mức nào mà ngay cả cấm chế của cổ thành cũng bị tổn hại một phần.
Ầm!
Một đòn như đại dương mênh mông, đánh nát đất trời!
Cố Lăng cường đại khiếp người, không thể nhìn thấu sâu cạn, trong con ngươi cũng tràn ngập dã tính, tàn nhẫn vô cũng.
Hắn không có nhiều ý niệm thắng thua trong đầu. Đây là một loại dã tính nguyên thủy bản năng, khiến một mâu này của hắn sắc bén tuyệt thế.
Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ Binh nhưng người này có dã tính và lực lượng kinh thể, gân mạch hai tay nổi lên, nắm chặt chiến mâu màu tím, quỹ tích không thay đổi, đâm xuống. Lực lượng của bí quyết chữ Binh lúc này cũng bị suy yếu đi hơn nửa.
Cũng lúc đó, nhân vật số hai của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ cầm thanh kim đại kích chém đến, còn có Trưởng binh Quản Thừa cầm kiếm cong xé rách bầu trời đánh tới. - Giết!
Diệp Phàm quát khẽ một tiếng, Hoàng Kim Thần Tàng ở phía sau lưng hiện ra, các loại đạo binh chìm nổi, thần quang hoàng kim tỏa khắp chín tầng trời, tiến hành công kích.
Nếu luận về quần chiến thì đây là sự lựa chọn tốt nhất chứ không nghi ngờ gì nữa. Giết một người và giết ngàn vạn người cũng không có gì khác nhau!
Chuông lớn màu vàng chấn động, thiên tháp rực rỡ trấn áp. Kiếm tiên bắn nhanh đi, hồ lô màu vàng hút vạn vật...công kích tuyệt thế được đánh ra hoàn chỉnh.
- A...
Hai tiếng kêu thảm thiết truyền tới. Lão cửu trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ và lão bát mất mạng, bị đạo binh màu vàng chém nát, máu tươi vọt lên cao hơn mười thước.
Diệp Phàm thầm chấn động. Thủ lĩnh Cố Lăng của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ tuyệt đối là đại địch, còn cả Trưởng binh Quản Thừa cũng không hề yếu. Bọn họ hóa thành hai luồng sát quang đánh tan rất nhiều đạo binh màu vàng.
Ngoài ra nhân vật số hai của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ cũng thực đáng sợ, hóa thành một luồng thanh quang, vạn pháp bất xâm.
Khi tất cả yên tĩnh trở lại, song phương giằng co, không ai ra tay, đều nhìn nhau lộ vẻ lạnh lùng.
Bỗng nhiên đạo thân của Diệp Phàm chấn động, sắp hóa thành một luồng thanh khí, từ đó biến mất.
- Ngày khác tái chiến!
Hắn chìm sâu vào trong đại địa, trong phút chốc liền biến mất, ai cũng không thể đuổi nổi.
Lúc này không biết bao nhiêu người đang xem cuộc chiến, đều không ngờ kết quả lại như vậy, trong lòng rung động nhưng cũng cảm thấy rất đáng tiếc vì không được xem đại quyết chiến.
Mọi người lặng ngắt như tờ, rất lâu mới khôi phục được tinh thần.
Keng.
Chén rượu rơi xuống đất, vỡ vụn trên đường phố. Chân thân của Diệp Phàm uống xong chén rượu, cất bước đi ra khỏi quán.
- Người mặc áo tím là ngươi!
Thủ lĩnh Cố Lăng của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ nói, ánh mắt tràn ngập dã tính khiếp người, mái tóc đen tán loạn bay trên vai.
- Đúng, trực giáp nói cho ta biết, người mặc áo tím là ngươi!
Quản Thừa cũng lạnh lùng tiến tới, màu da trắng nốn như ngọc.
- Chứng cớ đâu?
Diệp Phàm trấn định tự nhiên nói.
- Trực giúp nói chúng ta biết là ngươi là đủ rồi!
Quản Thừa giống như thần ma bức tới, khuôn mặt anh tuấn băng hàn tới tận xương.
Diệp Phàm cười to, bình tĩnh lấy ra một cây trường thương màu đen, chỉ về phía nam, chiến khí ngập trời.
Cũng lúc này, Long Mã cũng từ phương xa chạy tới. Diệp Phàm cưỡi ngựa, đứng trước mọi người nói:
- Muốn giết ta không dễ đâu!
Mọi người đều hết hồn. Người mặc áo tím là hắn thật sao? Chân thân chưa động thủ đã khủng bố tới vậy, rốt cục hắn mạnh tới mức nào chứ?
Địa phương này sôi trào rất nhanh. Rất nhiều người đều hiểu ra người mặc áo tím tất nhiên là hắn, mặc dù hắn không thừa nhận nhưng cũng đã rợn người lắm rồi. - Dừng tay!
Hư không vặn vẹo. Một thân ảnh mơ hồ xuất hiện. Tiếp dẫn sứ hiển hóa.
Mọi người giật mình. Đây là lần đầu tiên thấy vị Tiếp dẫn sứ vô trách nhiệm này bị bức ra.
- Các ngươi đều đi ra, không được lưu lại một khắc! Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenyy.vn
Giọng nói của hắn trầm thấp nhưng lại khiến khí huyết rất nhiều người cuồn cuộn chuyển động.
Một tiếng kèn thượng cổ vang lên, xa xưa trong trời đất mênh mông, gọi tất cả người thí luyện. Một tòa Tế Đàn xuất hiện, dừng trên vòm trời, tỏa ra ánh sáng mà sương mù. - Ta muốn một lần nữa bước trên cổ lộ thí luyện mạnh nhất!
Ánh mắt Quản Thừa lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Sau đây các ngươi cần giết tới cửa thứ hai, có thể ra tay với bất cứ ai, xem tất cả người trên thế gian là địch, sống sót tới cuối cùng coi như là vượt qua cửa ải!
Lời Tiếp dẫn sứ khiến mọi người khiếp sợ. Một cơn lốc đầy gió tanh mưa máu với bọn họ bắt đầu rồi!