Ở thời thái cổ, từng có người suy diễn ra Thần Khúc, cũng phát ra "Tiếng thở dài của Thần Linh", so với thiên kiếm còn đáng sợ hơn, giết người trong nháy mắt, nhưng cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Ở phía trước, khóe miệng Bạch Y Thần Vương tràn ra một vệt máu, tuy rằng rất mờ nhạt, rất ít, và lão vẫn còn đang cười nhạt, nhưng lại làm cho tất cả tu sĩ Nhân tộc đều lo lắng không thôi.
Nhưng mà, chư vương thái cổ lại càng thêm ngưng trọng, tất cả đều lộ ra vẻ nghiêm trọng như lâm đại địch.
- Xong rồi! Chúng ta đều xong rồi! Người này cũng không phải là mới vừa bước vào Thánh nhân đạo, không phải sắp đuổi kịp chúng ta, mà là một Vương của Thánh nhân chân chính, thiên hạ ít có địch thủ, có thể quyết một trận tử chiến cùng chúng ta!
Ở phía sau, Huyết Điện Nữ Vương lên tiếng, lời nói âm trầm, sát khí xông thẳng lên trời.
Mọi người đều ngẩn ra, rồi sau đó thân thể lạnh lẽo, nhất là các đại cổ Vương lại càng biến sắc.
Bạch Y Thần Vương lau vết máu nơi khóe miệng, đứng dậy, cất bước đi giữa những cánh hoa trong suốt, khiến những cổ Vương kia không khỏi thối lui lại. Loại phong thái vô thượng một mình đối mặt với chư vương này, làm cho mọi người vừa kinh ngạc vừa lo lắng, vĩnh viễn khó quên. - Không sai! Hắn sớm đã đi rất xa trên con đường này, so với ba người chúng ta không kém bao nhiêu.
Hạo Dương Tổ Vương gật đầu, cơ thể tản ra vô lượng thần quang, quang hoàn bao phủ như Thái Dương Thần chuyển thế, không thể nhìn thẳng vào.
Rất nhiều tu sĩ Nhân tộc đều ngẩn người, không rõ vì sao, chỉ có Diệp Phàm cùng số ít người biết được, bởi vì sớm đã mơ hồ đoán được. Hắn còn nhớ rõ một màn trước kia.
Lúc ấy ở Thần Thành Bắc Vực, Ám Dạ Quân Vương mặc Thánh y truyền lại đời sau, cầm trong tay Hoàng Kim Chiến Mâu vô song, dùng hết sở học một đời, lại bị Thần Vương tuổi xế chiều giết chết.
Phải, Ám Dạ Quân Vương bốn ngàn năm trước chính là Vương giả đại thành, nhiều năm như vậy, ai biết hắn đã đạt tới cảnh giới loại nào? Không có người nào biết rõ.
Vả lại, đêm hôm đó Thần Vương thực sự là thân sắp chết, thoát vây ra khỏi Tử Sơn ngay cả sinh cơ đều sắp đoạn tuyệt, thần lực sớm khô cạn, sống lâu thêm một khắc đều là một loại hy vọng xa vời. Thế mà đến tột cùng là một loại lực lượng như thế nào mới có thể đánh xuyên qua Ám Dạ Quân Vương với Thánh y võ trang truyền lại đời sau?
Điểm mấu chốt nhất chính là trước khi chết, Ám Dạ Quân Vương nói một câu: "Khương Thái Hư ngươi... bị phong trong Tử Sơn, thọ nguyên gần như khô cạn lại đột phá đến cảnh giới bực này?" Nguồn truyện: Truyện FULL
Bỗng nhiên nhớ lại, hết thảy đều đã sáng tỏ, trước khi chưa ra khỏi Tử Sơn, hơn phân nửa Thần Vương cũng đã là một vị Thánh nhân, chỉ là bị mọi người xem nhẹ không ai nghĩ tới.
Từ đó về sau, Thần Vương tuổi xế chiều ôm thi thể Thái Vân tiên tử đi vào những vùng đất hoang dã, vừa đi chính là mười mấy năm. Dựa theo Hắc Hoàng phỏng đoán, lão chỉ có đặt mình trong tử địa mới có thể tái sinh, cũng giống như lửa rừng đốt bệnh cây cỏ kia, chờ tới mùa xuân lại tiếp tục sinh trưởng!
Tới lúc đó, Thần Vương sẽ mở ra sinh mệnh đời thứ hai, cuối cùng tái thăng hoa càng cường đại hơn!
- Là hắn... Dĩ nhiên là hắn!
Trong đám người, hai gã cổ Vương bên cạnh Thiên Hoàng tử đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, rồi sau đó sắc mặt đều trở thành khó xem.
Thần Vương từng bị nhốt trong Tử Sơn bốn ngàn năm, từng đối kháng với các loại sinh linh cổ, bị buộc phải đi vào trong vách đá kỳ dị, chịu đủ loại tra tấn, thường kỳ khổ sở. - Năm đó, mỗi khi chúng ta ngẫu nhiên tỉnh lại từng ra tay với hắn nhưng bị vách đá kỳ dị cản trở, thần niệm không thể đi vào toàn bộ, nhưng cũng thiếu chút nữa hủy diệt hắn.
Một Cổ Vương nhắc lại, bọn họ là hậu nhân của bộ hạ Bất Tử Thiên Hoàng, phong ấn ở trong Thần Nguyên, tuân theo tổ mệnh thủ hộ Tử Sơn.
Nhưng mà, khi bọn hắn tinh lại, Nhân tộc sắp chết kia lại thành Thánh, cổ Vương tinh lại đồng loạt ra tay, bức thêm một bước làm cho lão như đèn hết dầu sắp tắt, nhưng chung quy vẫn không thể giết được. - Ở thời điểm đó, có lẽ là người dưới đạo đài của Vô Thủy kia ra tay, ta cảm thấy được là hắn cố ý ma luyện tâm cảnh của người này, rèn luyện ý chí của hắn kiên cố như sắt thép, bằng không chúng ta đã có cơ hội giết chết hắn!
Một gã Cổ Vương nói, khi nói đến người kia thì tỏ ra vô cùng kiêng kị.
- Là người họ cổ kia sao, là lão nhân hộ lăng cho Vô Thủy, tính ra hẳn là hắn đã chết đi lâu năm rồi!
Thiên Hoàng tử liên tục cười lạnh.
- Thật không nghĩ tới là hắn còn sống đến hiện tại, từ sau khi thoát vây khỏi Cổ Hoàng Sơn lại cường đại đến cảnh giới này, ngay cả khí tức căn nguyên đều khác nhau rất lớn, như là thay đổi một người khác. ----- thiếu phần b (phần b lấy từ bản truyenyy) --------------
Diệp Phàm hai lỗ tai khẽ mấp máy, kể từ khi nguyên thần ở Tiên Thai nhị tầng thiên đại viên mãn sau, mặc dù còn không có độ thiên kiếp, nhưng là bộ phận thần thông đã lộ vẻ, đã thành tựu người thính tai, thiên cổ hãn hữu, so sánh với Thiên Nhãn còn thiếu thấy.
Loại năng lực này, không chỉ có có thể ở chỗ xa xa nghe được tiếng nói, thậm chí thỉnh thoảng có thể bắt đến thần niệm truyền âm, tại như vậy gần trong khoảng cách, hắn đem ba người đọc âm ba toàn bộ bắt đến. "Các ngươi như thế nào hiểu, Thần Vương chém hết bản nguyên, như ngày đông giá rét vùng đất lạnh hạ là bất tử rễ cỏ, hàn tẫn xuân tới lúc sống lại, hắn mở ra từ xưa tới nay ít có người có thể sống thứ hai thế!" Diệp Phàm trong lòng tự nói. "Chúng ta cũng tiến lên, đi tương trợ bọn họ." Hai vị Cổ Vương rốt cục thì không nhịn được, bước đi vào trong sân, tiến vào giằng co trong cục.
"Oanh"
Ngay một khắc này, Thần Vương thế nhưng chủ động rồi phát khởi công kích, hắn như một đạo mộng ảo chi ảnh, hóa thành một đạo bạch quang tung hoành đánh sâu vào, không người nào có thể ngăn cản! "Đây là Thần Vương Túng Thiên Bộ, mọi người cẩn thận!" Lại có Cổ Vương đối với Nhân Tộc như thế phân giải, quát ra khỏi đạo này thanh âm.
Nhưng là, Bạch Y Thần Vương quá là nhanh, đột phá Huyết Điện, Thái Minh, Hạo Dương ba vị Thánh Nhân Vương giam cầm, vọt ra, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Đấu Chiến Thánh Pháp, độc nhất vô nhị, để cho hắn vào giờ khắc này khí phách vô song, không còn là phiêu dật linh hoạt kỳ ảo, Bạch Y Thần Vương lần đầu tiên hét lớn, thanh động trời cao.
Tay phải của hắn ở diễn biến, trở thành một thanh xé trời chi kiếm, phong duệ vô song, giống như là vừa cắt mở vạn cổ! Chư thiên, dĩ nhiên là Trung Châu cực đạo đế binh --- Thái Hoàng Kiếm! "Phốc "
Tuyệt thế thiên kiếm lập phách xuống, đem bên trong một gã Cổ Vương từ thiên linh cái cắt ra, vẫn rách đến giữa hai chân, nguyên thần mai một, thân thể bị mổ là hai nửa, tảng lớn huyết thủy rơi.
Bạch Y Thần Vương thét dài, tay trái hóa thành một tôn Tiên Lệ Lục Kim cổ tháp, lực phòng ngự kinh người, nhưng cũng kinh sợ cửu thiên thập địa, giống như là có thể trấn áp cổ kim tương lai, chính là Tây Hoàng Tháp! "Phốc,
Vừa một đạo bàng quang băng hiện, tay trái của hắn hóa thành tháp thân đem một vị Cổ Vương trấn sát, trở thành một mảnh máu cùng toái cốt, thần hồn thành tro.
Quá là nhanh, đây hết thảy tất cả đều phát sinh ở điện đá lấy lửa hoa, không có một người ngăn trở, Huyết Điện, Thái Minh, Hạo Dương ba Đại Thánh Nhân Vương quát rống, diễn biến nhiều loại đại đạo, nặng ngủ Thông Thiên Thai. "Ngươi…"
Từ Thiên Hoàng Tử bên cạnh mà đến cái kia hai gã Cổ Vương quá sợ hãi, Bạch Y Thần Vương chân chính mục tiêu cánh là bọn hắn, mới vừa gia nhập trong sân đã bị nhìn thẳng rồi! "Khi…"
Một tiếng chuông vang, thiên đạo cùng kêu, vạn vật tất cả động, Càn Khôn giống như là đổi ngược rồi tới đây, dằng dặc chuông âm truyền khắp mấy vạn dặm nước sông.
Bạch Y Thần Vương hai tay ôm lại tả cùng nhau, hoá sinh thành một ngụm chuông lớn, phía trên dấu vết nhật nguyệt sông núi. Có hàng tỉ trong giang sơn, còn có hoa điểu cá loại, phi cầm tẩu thú, chư thiên tinh thần, cũng có thần minh quỳ xuống đất, phong cách cổ xưa đại khí, diễn biến thiên địa điểm bắt đầu bí mật.
Đây là Vô Thủy Chuông sao? Tất cả mọi người khiếp sợ, này miệng chuông không hoàn toàn, hiển nhiên Thần Vương cũng không có rõ ràng ra mắt.
Nhưng là, uy lực của nó vậy là đủ rồi, một tiếng chuông vang, rầm rộ, Bạch Y Thần Vương hai tay hóa thành chuông lớn áp rơi xuống, trấn sát hết thảy ngăn cản. "A…"
Hai gã Cổ Vương kêu to, đem hết toàn lực chống lại, nhưng nhưng căn bản vô dụng, thân thể ở trong phút chốc trở thành mảnh nhỏ, ở chuông âm ba trung trở thành huyết vụ, hình thần câu diệt!
Đây chính là tuyệt đại Thần Vương thực lực, năm đó hao hết thần linh máu cứu Diệp Phàm, rồi sau đó vừa chém tự thân bản nguyên cứu Tiểu Đình Đình, tuổi già ai, ảm đạm ôm Thải Vân Tiên Tử thi thể tiến vào đất hoang, vừa đi mười mấy năm, hết sức thăng hoa.
Thần Vương đại sát tứ phương, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, kinh hãi Cổ Tộc các bộ nơm nớp lo sợ, ngay cả trong sân Cổ Vương cũng sởn tóc gáy, loại này vô địch có tư thế rung động rồi mỗi người. ----- phần c --------------
sởn tóc gáy, loại tư chất vô địch này quả thực rúng động mọi người.
- Đủ rồi!
Từ trong thiên linh cái của Huyết Điện, Thái Minh, Hạo Dương ba vị Vương của Thánh nhân vọt lên ba trụ máu, xỏ xuyên qua vòm trời, bọn họ đều tự nở rộ hào quang vô cùng tận, phong ấn bao vây Thông Thiên Thai. - Sát!
Các Cổ Vương khác cũng đồng loạt ra tay thi triển ra các loại thần tắc, hoàn toàn bao vây phía trước không cho Thần Vương lao ra.
Bạch Y Thần Vương một mình đứng giữa trung ương, một thân quần áo bay phất phới, khóe miệng nhiều thêm một vệt máu, đây là cái giá phải trả vừa rồi trong nháy mắt đánh gục bốn vị cổ Vương.
Trận chiến đấu giữa Thánh nhân, có khi một thân tinh khí ẩn nạp mà phun trào, có khi chi trong vòng một chiêu đã phân sinh tử, mà mới vừa rồi chính là như thế, nhưng lão cũng bị thương thân mình không nhẹ.
Xa xa, tất cả tu sĩ Nhân tộc đều vô cùng phấn chấn, Thần Vương dũng mãnh chấn thiên hạ, đối với bọn họ mà nói là tin tức tốt nhất.
Diệp Phàm yên lặng không nói gì, lẳng lặng cân nhắc, có một chút sầu lo, còn có thu hoạch càng nhiều hơn, Đấu Chiến Thánh Pháp diễn biến các loại Đế binh, cái loại diệu cảnh này tác động với hắn thật lớn. - Ngươi không có cơ hội rồi!
Thái Minh Tổ Vương lạnh giọng nói.
Ở trước mặt ba Vương của Thánh nhân không coi vào đâu tàn sát bốn phương, trong nháy mắt đánh chết tươi bốn vị cổ Vương, điều này đối với bọn họ mà nói cũng là một loại mất hết mặt mũi. - Trận chiến lần này, để ta xem ngươi còn làm thế nào nghịch thiên!
Huyết Điện Vương tuy rằng là nữ tính, nhưng lại là sát khí tràn ngập khắp nơi.
Hạo Dương cũng tiến lên, ba đại cao thủ bày ra tuyệt trận phong tỏa đối phương, mà các cổ Vương khác cũng thi triển ra các đại thần thông bay trên hư không, muốn luyện hóa chết tươi Bạch Y Thần Vương.
Bạch Y Thần Vương thu lại một thân chiến ý, bình tĩnh lại, ngồi xếp bằng trước cây đàn cổ, lại được bao phủ giữa những cánh hoa rơi, đã không còn một tia sát khí nào. Thực đúng là khi động thì như sát thần, khi tĩnh lại như hoa u lan. - Nếu muốn giết ta, trừ phi hai vị Vương của Thánh nhân trong các ngươi chịu chết, hoặc là toàn bộ mọi người phía sau ba người các ngươi chết sạch!
Lời nói bình thản lại long trời lở đất, trấn khiếp mỗi người tại đây, làm cho thiên địa lập tức tĩnh lặng, lặng ngắt như tờ, mọi người ngay cả hô hấp đều không thể đập nhanh. - Ngươi một người cũng không giết được!
Hạo Dương Tổ Vương lạnh giọng nói.
Giờ khắc này, tất cả cổ Vương đồng loạt động thủ, hóa thành thần tắc vô lượng đánh tới phía trước, bao vây Thần Vương tuyệt thế trong một cái tiểu thế giới, muốn luyện hóa chết tươi lão.
Tại vùng đất tĩnh lặng này, cánh hoa nhẹ rơi, từng phiến từng phiến nhuộm máu óng ánh như nước tinh khiết, một mảng đẹp như mưa lệ rơi.
Thần Vương hai tay gảy dây đàn, dùng toàn tâm ý tấu ra Thần Khúc chân chính, đây là lĩnh ngộ về đạo, là lão tu luyện thăng hoa đến mức tận cùng.
Đây là một hình ảnh tuỵệt đẹp, Thần Vương ngồi xếp bằng ở trên hư không, một thân áo trắng như tuyết tung bay theo gió, giữa những cánh hoa trong suốt lượn lờ, không nhiễm chút khói lửa của nhân gian. "Phốc!"
Lão há mồm phun ra một búng máu, nhiễm đỏ vạt áo trắng tinh, nhìn thấy mà ghê người! Nhưng đúng lúc này, hòa minh cùng một âm thanh sát phạt kinh thiên địa khiếp quỷ thần phá vỡ vòm trời, lão chạy ra khôi nhà giam tiểu thế giới này. "Coong!"
Một tiếng ngân nhẹ như thần kiếm ra khôi vỏ, chém lên trời xanh, thiên địa đều tịch diệt.
- Ngươi...
Ở đối diện, mi tâm của Hạo Dương Tổ Vương nứt ra, máu tươi tuôn chảy nhiễm đỏ đạo đài, thần sắc trên mặt hắn tràn ngập vẻ không cam lòng, rồi sau đó ngã xuống ngửa mặt lên trời. - Muốn giết ta ư! Cứ lấy tính mạng của các ngươi đến đổi chồng lên đi!
Khóe miệng Bạch Y Thần Vương tràn đầy máu, lại lần nữa bắt đầu khảy đàn, lão ung dung thanh thản như thần minh, tường hòa mà lạnh nhạt.
Trong thiên địa rất yên tĩnh, chỉ có những cánh hoa nhẹ rơi, sáng trong suốt, từng mảnh từng mảnh lấp lánh, mùi thơm ngát tràn ngập. Giờ khắc này Thần Vương tuyệt thế như là siêu thoát ra ngoài cõi trần.