Diệp Phàm như trải qua khổ hình năm ngựa xé xác, cả người đau nhức, hắn chỉ dùng bí quyết chữ Binh kéo lên một góc Đồng Quan mà thôi, căn bản không chân chính động chạm tới, nhưng lại như tháo sạch tinh khí của hắn.
Như mở ra bảo tàng Tiên Vương, một đoạn thần âm đại đạo vang lên khắp thiên địa, một đoàn ánh sáng ngập trời lượn quanh Đồng Quan.
Rất nhiều người vươn dài cổ nhìn tò xa xa, rất muốn biết bên trong chôn thứ gì, mỗi người tràn ngập kinh ngạc khó hiểu.
Nhưng mà tiếp đó, rất nhiều người sinh ra lòng hoảng sợ, bị động quỳ bái, đồng loại ngã xuống như đối mặt với thần linh chí cao, hoảng loạn không yên.
Ầm!
Trên bầu trời, chiếc cổ kính chìm nổi càng chân thật hơn, trước đó là hình chiểu trong hư không, còn bây giờ là hiện ra chân thật, khí thế xa xưa, buông xuống khí hỗn độn vạn trượng.
Cảnh này khiến người ta hết sức sợ hãi, một mảnh trắng xóa như ngàn vạn thác nước trút từ thiên ngoại xuống đây, gần như làm tâm thần người ta dập nát, rất nhiều tu sĩ không chịu nổi run rẩy quỳ lạy.
Hai kiện cổ bảo đều thể hiện dị tượng, dọa đám người run sợ, không ai không phát ra sợ hãi tận đáy lòng, phàm là nhân vật cấp giáo chủ thì đều sớm chạy đi không biết bao nhiêu dặm, phần lớn những người khác đều mềm té xuống đất, cả người run rẩy.
Dù ở xa xa vô tận, các nhân vật cấp giáo chủ vẫn cảm thấy tim đập mạnh, không nhịn được hoảng sợ, càng không cần nói những người khác không thể thừa nhận nổi. - Các người có thấy không, bên trong Đồng Quan đó?
Có người hỏi.
- Một mảnh hỗn độn như khai thiên lập địa, căn bản không nhìn ra!
Có người cả kinh nói.
- Như thế, đó là thánh vật của vị Đại đế nào lưu lại trên đời, vỉ sao chưa từng nghe nói tới? Nguồn truyện: Truyện FULL
Mọi người cả kinh, hai kiện binh khí vô cùng khủng bố, mặc kệ cách xa cỡ nào cũng khiến bọn họ phát ra kinh sợ từ tận linh hồn, luôn muốn quỳ bái, thần phục kính sợ không thể tự chủ.
Quá trình Hư Không Kinh sống lại hết sức kinh người, vạn trượng hỗn độn như buông tò trên trời trút xuống, một mảnh trắng xóa không có tận cùng, bao phủ hết thảy.
Còn Đồng Quan như một mảnh vũ trụ xa xưa, nơi đó không ngừng sinh ra cùng diệt vong, ánh sáng mờ mịt, không thể nhìn thấu, giống như một mảnh đại dương căn nguyên thế giới. - Chặn đứng, Đồng Quan chặn được thế công của Hư Không Kính!
- Vạn dòng thác trắng xóa lọt vào trong quan tài, đó là... chuyện gì thế?
- Nguồn gốc quan tài kia là gì?
Mọi người kinh sợ, Cực Đạo cổ kính truyền ra một tia khí tức là đủ để nghiền nát Thánh chủ, nay nhiều ánh sáng hỗn độn giáng xuống như thế, trên đời này có ai cản nổi, nhưng vẫn bị cổ quan hấp thu.
Cảnh tượng này khiến người ta không thể giải thích, vượt quá trí tưởng tượng của bọn họ, đó là binh khí Cực Đạo đáng sợ, sức người không thể nào chống nổi.
Lúc này, Diệp Phàm dùng tiên trân lấy được Long Sào hỗn độn bọc quanh thân thể, chìm vào Vạn Vật Mầu Khí đỉnh, cuối cùng giữ cho bản thân không bị hủy. Không thể không nói, vận dụng Đồng Quan cũng có sức sát thương rất lớn tới hắn.
Lúc này toàn dựa vào Hư Không Kính thu hút cổ quan, tấm gương trường tồn tò xưa kia có sức sát thương cực lớn, như một vị Đại đế thức tỉnh, thần cản giết thần phật ngăn giết phật.
Ở phương xa, một số đại năng hét thảm, miệng phun máu, không chịu đựng nổi thần năng có thể phá hủy vạn vật thiên địa.
Ở thời cổ đại, Đại đế có thể hái bứt trăng sao, dùng Để binh Cực Đạo đánh rơi ngôi sao trên các tinh vực, có được chiến lực không thể tưởng tượng.
- A...
- Tại sao lại như vậy?
Ở xa xa có người hét lớn, sợ hãi cúng bái, phun máu rút lui.
May mắn cổ điện thần kim Cơ gia này có trận văn, truyền tống mọi người xụi lơ trên mặt đất đi ra, bàng không những người này đều phải thành thịt bằm, toàn bộ thành bãi máu dưới áp lực vô hình.
Đó là binh khí của Đại để cổ, không chân chính sống lại, chỉ là sống lại ban đầu đã có sức mạnh to lớn như thế, khiển người ta hết sức sợ hãi, chống lại chắc chắn phải hóa thành tro tàn. - Tiểu tử, ta xem ngươi kiên trì được bao lâu.
Trên bầu trời, Cơ gia bát tổ âm trầm, hắn cùng hai vị nguyên lão đứng dưới dòng thác vạn đạo hỗn độn. Hư Không cổ Kính do bọn họ khống chế, bởi vậy ba người không bị đánh sâu vào, ngược lại còn được khí hỗn độn bao phủ bảo vệ thân thể, lúc này có thể nói là vạn kiếp bất diệt, không ai có thể công phá bọn họ.
Dù là Thánh nhân đến đây thì sợ là cũng phải đau đầu, binh khí Đại đế cổ thức tỉnh, phóng thích thần năng vô cùng vô tận, có lực lượng bất hủ hùng hồn.
Trong lòng Diệp Phàm căng thẳng, Hư Không cổ Kính trên bầu trời sống lại, uy lực ngày càng dọa người, phải đánh vỡ cục diện bể tắc mới được.
Keng!
Hắn lại thúc đẩy bí quyết chữ Binh lần nữa, dùng sức kéo Đồng Quan lên, góc hở ngày càng lớn, giống như đang khai thiên lập địa.
Một đoàn ánh sáng đầu tiên bay ra, vạn vật thiên địa đều sáng chói, đạo hỗn độn đầu tiên hiện lên, một mảnh vũ trụ xa xưa thành hình, phát ra đạo thần âm thứ nhất, như Tiên Vương giảng đạo, trời giáng điềm lành, sinh ra sen thần.
Đó là cảnh tượng yêu dị đáng sợ, Đồng Quan mở ra một góc nhỏ, các loại ánh sáng âm thanh phát ra, nơi này là một mảnh ngập trời không thể nhìn thấu.
Ầm!
Như ngàn quân vạn ngựa đang lao đi, tất cả thác nước hỗn độn rơi xuống lọt vào trong quan tài cổ, vô cùng đáng sợ, như ngàn vạn cơn sóng tụ trong xoáy nước.
- Thật sự chặn đứng Hư Không Kính, đây là Cực Đạo quyết đấu!
Đồng Quan hấp thu hỗn độn quang của Hư Không cổ Kính, không ngừng thu vào, như vực sâu không đáy vĩnh viễn không đầy.
Diệp Phàm ở gần nhất, tự nhiên muốn nhìn trong quan tài có gì, nhưng mà thần niệm như bị kim đâm không thể tới gần quan tài.
Dù sao nếu không có Hư Không Kính ở không trung kiềm chế Đồng Quan, các ánh sáng âm thanh này trào ra thì có lẽ đã dập nát hắn, dù có tiên trân cùng Vạn Vật Mầu Khí đỉnh cũng không cản nổi. "Không được, ta nhất định phải nhìn rõ!"
Diệp Phàm tụ tập thần thức, mạnh mẽ thúc đẩy linh giác muốn xuyên qua quan tài cổ tiến vào Đồng Quan nhìn cho kỹ.
- A
Hắn hét thảm một tiếng, hai mắt đổ máu, thiếu chút nữa Nguyên Thiên Thần Nhăn bị chọc mù, nhưng hắn rốt cuộc thấy được một cái bóng mơ hồ, ở trong đó có một cổ thi thể. - Không thể nào!
Diệp Phàm tràn ngập khiếp sợ, thi thể kia lạnh băng, lẳng lặng nằm giữa trung tâm vũ trụ xa xưa, hỗn độn mãnh liệt nhưng vạn kiếp bất hủ.
- Giống y như ta?
Hắn không dám tin được, thi thể lạnh băng trong quan tài cổ không khác gì hắn, nếu nằm bên cạnh thì không nhìn ra chỗ nào khác biệt.
- Nhìn xuyên ba ngàn thế giới!
Ở xa xa, hầu tử hét to, hoả nhãn kim tinh bắn ra hai đạo thần quang, khí tức như sao trên trời chiếu sáng trong đêm, nhập vào trong Đồng Quan.
-A... Khoảng khắc, hầu tử cũng truyền ra tiếng hét thảm, hai mắt đổ máu, té ngã ngửa ra sau, vô cùng khiếp sợ kêu lên:
- Phụ thân, sao lại là ngài!
Hắn thấy được một con vượn già, toàn thân lông vàng rực, tuy rằng thành một thi thể lạnh băng, nhưng khí khái trên trời dưới đất ta là trên hết, mặc kệ hết thảy, vẫn không kém hơn năm đó.
Hoàng của Thái cổ, hùng bá thiên hạ, ngạo thị vạn cổ, lão Đấu Chiến Thánh Hoàng mang danh đấu chiến, vô địch cổ kim, khí thế độc bá trời cao, quét ngang càn khôn là không ai bắt chước được.
Cùng lúc, hai mắt Nam Yêu bắn ra hai đạo ánh sáng, xuyên thấu vĩnh hằng cực kỳ yêu dị, như Yêu Thần mở ra Thiên Mục.
Trong Yêu Hoàng Điện có một Huyết Tế Thai, bên trên có pháp nhăn thiên địa, nếu là pháp lực vô biên, có đạo lực Đại đế, có thể nhìn khắp vạn giới chư thiên, Nam Yêu mượn nó luyện ra Thiên Nhãn.
-A... Hắn cũng hét thảm một tiếng, hai mắt đầy máu, suýt nữa bị chọc thủng mắt, lộ ra thần sắc khó tin, run giọng nói:
- Sao lại là hắn?
- Phá cho ta, nhìn thấu căn nguyên!
Xích Long đạo nhân trầm thấp rống lên một tiếng, thân là một vị hoá thạch, hắn có được chiến lực mà người khác khó với tới.
Ánh mắt hắn bắn ra hai con xích long, nhập vào trong quan tài cổ muốn nhìn rõ tận cùng, nhưng mà hùng mạnh như hắn cũng không ngoại lệ, hét một tiếng đau đớn, khóe mắt rỉ máu. - Yêu Đe!
Xích Long lão đạo chấn động, lộ ra thần sắc không thể tin được, hắn thấy được Đại để Yêu tộc vô thượng một thân áo xanh ở trong quan tài cổ.
Mọi người kinh hài, rốt cuộc trong quan tài cổ kia có gì, mấy người nhìn đều không giống nhau, rốt cuộc đâu mới là chân tướng?
- Triệu hồi hư ảnh Đại đế!
Đúng lúc này, Cơ gia bát tổ trên cao hét lớn, bọn họ bắt đầu thúc đẩy cổ kính, phóng thích một loại cấm thuật.
Một khi Hư Không cổ Kính sống lại, sẽ có diệu thuật vô cùng, nay vừa sống lại chỉ có thể vận dụng cấm pháp tiêu hao ít nhất, một vị cổ đế hiện ra trong kính, sau đó từng bước đi ra. - Hư Không Đại đế, đó là Hư Không Đại đế!
Ở xa xa có người kinh hô, mọi người nghe vậy liền vô cùng rung động, nhìn chằm chằm vào mảnh trời không đó.
Đó là một cái bóng đóng đấu trong cổ kính, do Đại đế cổ lưu lại, tuy rằng không phải người thật, nhưng cũng có lực nghịch thiên, sau triệu hồi ra sẽ vô cùng đáng sợ. - Binh khí Cực Đạo quả nhiên kinh người, đó là cấm thuật tiêu hao ít nhất, chỉ là một cái hư ảnh. Nếu cổ kính sống lại hoàn toàn, như một chiêu của chân thân Đại đế, không gì sánh bàng.
Ầm!
Dù thế, cái bóng mơ hồ kia vẫn rất kinh người, hủy diệt không gian xung quanh, kéo hỗn độn ngập trời đánh về phía Đồng Quan.
Ở xa xa, sắc mặt mọi người trắng bệch, một đòn này đủ để hủy diệt tất cả Thánh chủ, liên thủ cũng không thể chống lại, đó là áp lực Đại đế, dù là hư ảnh cũng không ai chống lại nổi. - A!
Cơ gia bát tổ giật mình hét lớn, hắn thấy được cảnh tượng không thể tin nổi, khoảng khắc hư ảnh nhập vào Đồng Quan, một mảnh tinh vực hiện ra, một cổ thi thể trôi trong vũ trụ xa xưa tối đen lạnh băng. - Hư Không Đại đế!
Tâm thần hắn muốn vỡ tan, hoảng sợ không thôi, không ngờ nhìn thấy cảnh tượng này, Cơ gia có một bức họa của Hư Không Đại đế, thân là nguyên lão Cơ gia tự nhiên phải xem qua. - Đó là cổ quan của Đại đế, ngài ấy là trung tâm vũ trụ lẻ loi kia...
Cơ gia bát tổ ngẩn người, chẳng lẽ bọn họ đang dùng binh khí của Hư Không Đại đế công kích quan tài của ngài ấy?
- Tổ tiên an táng trong hư không vô tận, chẳng lẽ thật sự ngủ yên trong quan tài, trở về tò Vực ngoại?
Hai vị nguyên lão khác cũng thất thanh hô.
Oong!
Đạo hư ảnh kia nhập vào, hóa thành hỗn độn biến mất trong đó, không còn xuất hiện nữa.
Đồng Quan rung lên một trận, bắn ra từng đạo ánh sáng ngập trời, phát ra thần âm càng to hơn, vang vọng tầng mây, chấn nhiếp lòng người.
Ầm!
Cơ gia bát tổ tâm thần thất thủ, bị một mảnh ánh sáng quét trúng, nếu không có hỗn độn quang bảo hộ thì đã thành bụi bặm, dù vậy hắn cũng hét to một tiếng rơi xuống dưới. - Thu!
Diệp Phàm dùng Vạn Vật Mầu Khí đỉnh thu hắn vào, chiếc đỉnh xa xưa có không gian rộng lớn vô biên, ở không gian bên trong, Diệp Phàm giáng tò trên trời xuống đạp lên mặt hắn, đè xuống đáy đỉnh. - Tiểu nghiệp chướng ngươi...
Phốc!
Diệp Phàm dùng chân nghiền ép, hắn phun sạch răng ra, máu tươi tràn lan không thể mở miệng được nữa.