TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 672: Bí Cảnh Nhân Thế Cuối Cùng

- A...

Kim Xích Tiêu hét to, vai trái co rút sinh ra một cánh tay mới, nhưng mà không giống như vừa rồi, bên trên đầy vảy màu vàng, càng to hơn. _

- Quả nhiên là hậu đại sinh vật thái cổ, trong cơ thể có chảy dòng máu Vương của thái cổ!

_ Thần sắc Diệp Phàm nhàn nhạt, kéo Vạn Thương Cung đứng giữa hư không.

Chết một Thái thượng trưởng lão, ba lão già còn lại đều có thần sắc nghiêm túc, đứng giằng co cách đó không xa, tích tụ lực lượng chuẩn bị một chiêu phải chết. _ - Bát Cấm trong truyền thuyết, một người bước vào Bát cấm!

_ Trong mắt mấy người bọn họ chớp động hàn quang, thật sự là một tin tức không xong, ngay cả Kim Xích Tiêu cũng tràn ngập phiền muộn phẫn nộ, có ghen tị cũng có không cam lòng. Nguồn truyện: Truyện FULL Đang ở Hóa Long biến thứ ba, nhưng có thể giết Tiên Thai Bí Cảnh, đúng là nghe rợn cả người, nhảy tám cảnh giới là chuyện xưa nay hiếm thấy.

Cửu biến Hóa Long, nhảy một vọng tiên, con rồng xương sống có thể đạt tới trọn vẹn, mới có thể đi vào Bí Cảnh cuối cùng của nhân thể - Tiên Thai.

Dọc theo con rồng xương sống thẳng lên, bước vào "Tiên Thai" , nhìn ngọn núi nho nhỏ là một khối đất lành, lại có tiên tàng vô thượng, có được tiềm năng vô tận!

Nhân thể có năm đại bí cảnh, đó là: Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực, Hóa Long, Tiên Thai, thẳng hàng đi lên.

Có người từng thử suy diễn Bí Cảnh thứ sáu, nhưng không thu hoạch được gì, cuối cùng cho ra kết luận là có thể không tồn tại, trừ khi có Thần hoặc Tiên.

Bất luận là nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão hay là đại năng, hoặc là Thần Vương tuyệt đại, thậm chí ngay cả Thánh nhân trong đỏ, đều dừng lại ở Bí Cảnh - Tiên Thai.

Tiên Thai, là Bí Cảnh cuối cùng của nhân thể, khác biệt rất lớn với bốn Bí Cảnh trước, tồn tại khác biệt về bản chất.

Bí Cảnh này vô cùng khó khăn, rất khó đi tới, mỗi khi tiến một bước là tương đương với đạp lên một tầng trời, thực lực trước sau khác nhau vô cùng lớn.

Muốn từ một tầng trời tiến lên một tầng trời khác, cách xa lạch trời khó có thể bay qua, khó mà thành công, bởi vậy mới biết Tiên Thai Bí Cảnh khó tu luyện cỡ nào.

Có thể nói, một Bí Cảnh cuối cùng này, khoảng cách mỗi một tầng trời đều tương đương chênh lệch một Bí Cảnh lớn trước kia!

Nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão các Thánh địa, gần như đều ở Tiên Thai tầng thiên thứ nhất, nổi bậc nhất là nửa bước đại năng, đã ở đỉnh phong tầng thiên thứ nhất, chỉ thiếu nửa bước là có thể tiến vào tầng thiên thứ hai.

Tiên Thai vô cùng kỳ lạ, nếu chỉ có bốn tầng thiên thì thực lực cũng tương đương với bốn Bí Cảnh lớn.

Nên biết, trước đây cũng chỉ có bốn Bí Cảnh Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực, Hóa Long mà thôi, còn mỗi một tầng thiên Tiên Thai Bí Cảóh cuối cùng đều giống như một Bí Cảnh lớn, chênh lệch cực xa.

Tiên Thai Bí Cảnh, nếu như có tám chín tầng thiên, vậy thì càng dọa người, tương đương với thêm tám chín Bí Cảnh!

Bí Cảnh cuối cùng của nhân thể - Tiên Thai, rốt cuộc có bao nhiêu tầng thiên thì không ai biết được, bởi vì mọi người không biết rốt cuộc Đại đế mạnh đến cỡ nào, không ai biết bọn họ đứng ở độ cao nào.

Có người nói, chỉ có đi lên Tiên Thai mới tính là bước lên tiên lộ, mới có thể trèo lên nhìn xem Bí Cảnh này rốt cuộc có bao nhiêu tầng thiên.

Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực, Hóa Long cộng lại, thực lực cũng không bằng một cái Bí Cảnh Tiên Thai.

Thái thượng trưởng lão mới vào Tiên Thai tầng thiên thứ nhất bị Diệp Phàm bắn hạ, bọn họ tự nhiên kinh hãi, truyền thuyết Bát cấm làm cho bọn họ không yên, tiếp tục trưởng thành thì rất khó mà đoán được.

Oong!

Trong hư không rung động, ba vị Thái thượng trưởng lão đồng thời ra tay, hợp lực phun ra tinh khí căn nguyên tiên thiên, ngưng tụ thành một bức Sơn Hà Đồ vạn dặm, như một vùng trời đè xuống.

Xoạt!

Diệp Phàm độn đi xa, không đón đỡ, ba người này tuyệt đối mạnh hơn người vừa rồi, đồng thời ra tay thì uy lực dọa người, vượt xa phạm vi Bát cấm.

Mỗi một tầng thiên Tiên Thai tương đương với vượt qua một Bí Cảnh lớn, nhưng không như Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực chỉ có bốn năm cảnh giới nhỏ, mà giống như Hóa Long Bí Cảnh, mỗi một tầng thiên tương đương chín cảnh giới nhỏ.

Đương nhiên, mỗi một tầng thiên không thể chia rõ ràng chín cảnh giới nhỏ, chỉ chia làm sơ kỳ, trung kỳ, tuyệt đỉnh làm tên gọi.

Bốn vị Thái thượng trưởng lão đều ở Tiên Thai tầng thiên thứ nhất sơ kỳ, nhưng chỉ có người vừa chết đi cao hơn Diệp Phàm tám cảnh giới nhỏ, ba người còn lại đều cao hơn chín cảnh giới nhỏ.

Diệp Phàm tăng tu vi lên đến cực hạn, các loại dị tượng hiện ra, cả người bắn ra vạn đạo ánh sáng, hắn như một vị Thần Ma dao động mênh mông như biển.

Nhưng đúng lúc này, hắn không ngừng kích hoạt bí quyết chữ Giai, chuẩn bị làm cho chiến lực tăng gấp mười, dùng để chống địch chém hết thảy kẻ thù.

Đây là sau khi thực lực của hắn tăng vọt, chính thức bước vào hàng ngũ Bát Cấm, lần đầu tiên vận chuyên bí quyết chữ Giai, muốn tiến một bước khiến mình càng mạnh hơn, đánh vỡ truyền thuyết cấm kỵ.

Nhưng mà, mặc kệ hắn kích hoạt thế nào, bí quyết chữ Giai đều không vận chuyển được, nếu ngày thường thì mấy chục lần sẽ thành công, lúc này hắn đã thử tới hơn năm trăm lần. "Sao lại thế này?"

Diệp Phàm giật mình, không hiểu tình huống gì, cảm thấy xảy ra vấn đề lớn.

Bức Sơn Hà Đồ vạn dặm như một mảnh vực sâu không thể đo lường, lao vụt tới thiếu chút giam cầm hắn.

Diệp Phàm lại lui ra, như giao long ngang trời một lần lui ra mấy ngàn trượng, hắn ngừng lại giữa hư không liên tục thử, nhưng vận chuyển hơn ngàn lần đều thất bại. "Bí quyết chữ Giai... đã mất hiệu lực."

Diệp Phàm ngần người, không rõ vì sao. _

- Chạy đi đâu!

_ Ba vị Thái thượng trưởng lão hét lớn, lại phun ra một ngụm tinh khí căn nguyên tiên thiên dung nhập Sơn Hà Đô vạn dặm.

Đỏ là một mảnh non sông chân thật, bay giữa bầu trời, dãy núi to lớn nguy nga, thác nước đổ ầm ầm, tràn ngập cảm giác lực lượng lại vô cùng sinh động.

Diệp Phàm liên tục lui ra, không đi đối đầu, lẩm bẩm: _

- Chẳng lẽ là bởi ta bước vào hàng ngũ Bát cấm trong truyền thuyết?

_ Hắn vừa nghĩ vậy, không vận chuyển chiến lực cực hạn nữa, mà giảm đi rất nhiều, trong khoảng khắc kích hoạt bí quyết chữ Giai thành công, chiến lực tăng gấp mười. "Thành công, nhưng vừa lúc lại bước vào trong lĩnh vực Bát cấm..."

Diệp Phàm suy nghĩ xuất thần.

Lúc này hắn thật sự giật mình, rốt cuộc Bát cấm có bí mật gì, chẳng lẽ thật sự không thể vượt qua?

Nêu có người biết lúc này Diệp Phàm còn không hài lòng, nhất định nổi giận mắng to, trù cho thiên lôi đánh xuống!

Xưa nay không có mấy người có thể bước vào Bát cấm, đại chiến vượt tám cảnh giới nhỏ, tựa như nói nhảm, còn hôm nay hắn lại trở thành một thành viên của nhóm mà xưa nay chỉ có mấy người!

Rất nhiều hạng người kinh tài tuyệt diễm vì đặt chân vào Bát cấm mà áp dụng đủ loại thủ đoạn, hao hết tâm lực đi suy diễn cũng không thể bước vào hàng ngũ này.

Còn hắn lại không hay biết thành công, nhưng lại không có cảm giác vui mừng lẽ ra phải có, nếu là người khác thì đã mừng đến phát khóc, dù sao cũng là xưa này hiếm gặp. _ - Truyền thuyết Bát cấm là gì?

_ Diệp Phàm lẩm bẩm, hắn phát hiện tính không thể vượt qua của Bát cấm, ngay cả bí quyết chữ Giai cũng không thể kích hoạt được.

"Dù là Thánh thể cũng không thấy đặt chân vào Bát cấm, bắt lấy hắn, nhất định phải biết được tại sao như thế!"

Ba vị Thái thượng trưởng lão âm thầm truyền âm, liếc nhìn nhau, hóa thành ba tia sáng lao tới, thúc đẩy pháp lực vô tận.

"Bát Cấm..."

Diệp Phàm vừa cân nhắc vừa bay đi, sinh ra rất nhiều ý niệm.

Rất nhanh, hắn ngẩng đầu lên, bây giờ còn không phải lúc suy nghĩ nhiều, trước tiên giải quyết xong chiến đấu rồi nói. _

- Kim Xích Tiêu!

_ Diệp Phàm hét lớn, hắn không làm gì được ba vị Thái thượng trưởng lão, là vì bọn họ vượt qua phạm vi Bát cấm, tập trung vào truyền nhân Hoàng Kim gia tộc Bắc Nguyên.

Lúc này, Kim Xích Tiêu đi theo phía sau ba vị Thái thượng trưởng lão không dám rời xa nửa bước, thần sắc âm lãnh cũng đang nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm cười lạnh, đánh nghi binh ba đại cao thủ xông lên trước, tiếp đó đột nhiên bỏng dáng của hắn biến mất, hình bóng mơ hồ!

Ba vị Thái thượng trưởng lão đồng thời ngần ra, có chút không rõ ràng, nhưng phía sau truyền ra tiếng hét hoảng sợ, hư không bên cạnh Kim Xích Tiêu tan vỡ, Diệp Phàm cất bước đi ra. _ -Đại Hư Không Thuật! _ Mấy người lắp bắp kinh hãi, đó là kỳ thuật Cơ gia Đông Hoang, chính là bí mật bất truyền.

Tuy rằng có thể xuyên qua hư không, nhưng nếu cố ý phòng bị thì vẫn có thể bắt lấy dao động, nhưng tốc độ thua xa bí quyết chữ Hành, cho nên thường ngày Diệp Phàm rất ít dùng tới.

Lúc này chẳng qua là đánh lén mà thôi, ba vị Thái thượng trưởng lão không đoán được nên để hắn thành công, tới gần sát Kim Xích Tiêu.

Ở trong khoảng cách gần như thế, ngay cả nửa bước đại năng gặp hắn cũng phải nuốt hận, áp sát đánh nhau thì không có mấy ai trốn khỏi tay hắn. _

- A...

_ Kim Xích Tiêu kêu to, cả người xuất hiện những dấu nứt như con ve lột xác, cơ thể nhân loại vỡ ra, lao ra một con sinh vật hoàng kim chống lại nắm đấm vàng của Diệp Phàm. _ - Sinh vật thái cổ!

_ Diệp Phàm lắp bắp kinh hãi, sớm biết trong cơ thể tộc này có dòng máu Vương thái cồ, không ngờ còn có thể lột xác ra một chân thân khác.

Kim Xích Tiêu vẫn là hình người, đây là dấu hiệu đặc thù rõ ràng nhất của con cháu vương thái cổ, nhưng toàn thân bao trùm vảy màu vàng, giống như dùng vàng ròng đúc thành.

Nhưng tay chân của hắn to hơn nhiều, xương cốt không ngừng rung động, tóc cũng biến thành màu vàng, như một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Lớp da nhân loại vừa cởi bỏ, máu thịt đầm đìa rất dọa người, hai mắt hắn đều hóa thành màu vàng, nhưng ở giữa trán có một cái sừng.

Ầm!

Kim Xích Tiêu dùng hai cánh tay vàng chống lại nắm đấm vàng của Diệp Phàm, phát ra tiếng xương cốt gãy vụn, hắn hét thảm mượn lực rút lui như tia sáng.

Phốc!

Khoảnh khắc Kim Xích Tiêu đi xa, hai tay thành thịt nát, tiếp theo xương cánh tay cũng gãy, đủ thấy thừa nhận lực lượng lớn tới mức nào.

Nhưng mà Diệp Phàm lại lắp bắp kinh hãi, Kim Xích Tiêu hóa thân thành sinh vật thái cổ, thân thể đã có thể sánh với một vị nửa bước đại năng, chính là Tiên Thai tầng thiên thứ nhất đỉnh phong. _ - Thân thể sinh linh thái cổ thật là mạnh mẽ...

_ - Giết!

Ba vị Thái thượng trưởng lão đánh tới, nhưng mà tốc độ của bọn họ căn bản không đuổi theo được, Diệp Phàm sớm hóa thành một đạo ánh sáng nhào về phía Kim Xích Tiêu.

Ẩm!

Thời khắc nguy hiểm sống chết, Kim Xích Tiêu cắn răng một cái, thân thể hoàng kim thiêu đốt, tiêu hao căn nguyên sinh linh thái cổ trốn đi xa, hắn biết ngay cả biến thân cũng không phải là đối thủ của Diệp Phàm đặt chân vào lĩnh vực Bát Cấm.

Bát Cấm thật sự rất biến thái, hắn không có một chút cơ hội thủ thắng, chỉ có trốn chạy. _

- Một lần rồi hai lần, không thể có lần thứ ba, ngươi đã muốn giết ta ba lần, tới lượt ta đưa ngươi ra đi.

_ Khóe miệng Diệp Phàm hiện lên một tia tươi cười lạnh lùng, ném ra thanh Hoàng Kim Chiến Mâu.

Vù!

Chiến mâu như một tia chớp vàng xuyên thủng hư không, khoảng khắc đuổi theo, phốc một cái cắm vào sau lưng Kim Xích Tiêu, phun ra một chuỗi máu tươi. _

-A... _ Kim Xích Tiêu hét thảm, bị Hoàng Kim Chiến Mâu xuyên thấu kéo đi bay ra ngàn trượng, ghim trên vách núi phía trước, thanh mâu vàng rung động, máu tươi tràn ra. _ - Không!

_ Ở đằng sau, ba lão già rống giận, nhưng không thể cản được, khoảng cách quá xa.

Kim Xích Tiêu vô cùng đau đớn, nhưng không cách nào động dậy, thân thể bị chiến mâu ghim chặt trên vách đá, hơi động một chút là đau thấu xương.

Diệp Phàm đi tới gần, ầm một cái rút chiến mâu ra, một tay nâng lên, treo hắn giữa không trung. _

- Thả ta đi, ta nguyện trả bất cứ cái giá nào, không dám săn giết ngươi nữa.

_ Kim Xích Tiêu nhận lỗi, sợ Diệp Phàm chấn động mâu đánh hắn tan xác.

Không lâu trước chính mắt hắn thấy Diệp Phàm đánh bay hoặc đánh nát chín ngọn núi, lực lượng quét ngang núi sông, quả thật trấn trụ hắn. _

- Chỉ cần tha cho ta một mạng, làm gì cũng được...

_ Hắn không còn một chút cao ngạo, khép nép cầu xin. _

- Ngươi là con cháu Vương thái cổ, nhất định phải biết được thần văn tiền cổ chứ?

_ Diệp Phàm nhớ tới Tiên Lệ Lục Kim thư trong cơ thể, muốn hắn dịch ra.

Xoạt!

Hào quang lóe lên, sáu mảnh đồng dấu tích loang lổ xuất hiện, xa xưa thê lương thu hút tâm thần người. _

- Có biết chữ trên đó không?

_ - Ta... không biết.

Kim Xích Tiêu khó xử lắc đầu, nói: _

- Thời gian quá lâu, loại chữ này đã sớm bị quên lãng rồi.

_ Diệp Phàm giận dữ, mắng: _

- Để ngươi sống làm gì, đồ mù chữ!

_