Đại long trong cơ thể sống lại phối hợp Hoàng Đạo Long Khí vận chuyển sẽ có lực sát thương kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Diệp Phàm nghiêm túc nghiền ngẫm, hắn tuy rằng chỉ có tâm pháp của một Bí Cảnh này, không có những thánh thuật công kích kia nhưng vậy là đủ rồi.
Bởi vì hắn có Đấu Chiến Thánh Quyết. Một bí này có thể không ngừng diễn biến tiếp, không có cuối. Chỉ cần hắn có thể ngộ có thể không ngừng tiếp cận chiến đấu bản nguyên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Hiện giờ quyển Hóa Long của Thái Hoàng Kinh tới tay, phối hợp với nó, có thể nói uy thế sẽ càng tăng lên, lực công kích sẽ tăng lớn, bởi vì đều trọng điểm công phạt. _ - Đại long trong cơ thể sống lại, chín lần niết bàn, nhảy lên nhìn tiên...
_ Bí Cảnh Hóa Long này rất là không tầm thường. Mỗi lần Diệp Phàm nhập định đều sẽ ngồi yên không nhúc nhích mấy ngày, thường xuyên thần du ngoài thái hư.
Đúng vậy. Bí Cảnh này phi thường kỳ diệu. Thần niệm của hắn hóa thành một người tí hon màu vàng, khống chế đại long trong cơ thể vọt lên trời cao rồi sau đó nhìn xuống mặt đất, gào thét mà qua, nhìn thấy rất nhiều ánh sáng và màu kỳ dị. _ - Đó là hồn phách du đãng trong thiên địa sao?
_ Khi thần thức hắn cưỡi đại long mà đi trong không trung, vô cùng kinh ngạc.
Xoát!
Đột nhiên, một tiếng rồng ngâm động trời, đại long đáp xuống chìm sâu vào sau lưng hắn, rồi sau đó một người nhỏ màu vàng ngồi trong mi tâm hắn. Diệp Phàm tâm sinh điềm báo tỉnh lại, mở bừng mắt.
Ngọn núi xa xa, vô thanh vô tức xuất hiện một bóng người khoanh tay mà đứng, đang dùng thần niệm cường đại nhìn quét khắp dãy núi, kéo dài ra từng tắc không gian. _ - Một vị đại năng!
_ Trong lòng Diệp Phàm cả kinh. Hắn từng gặp người này, chính là một nhân vật tuyệt đỉnh của Âm Dương Giáo, không ngờ tìm tới nơi này, phát hiện tung tích của hắn. _ - Tiểu nghiệt súc, ta xem ngươi chạy đi đâu!
_ Rất nhanh vị đại năng pháp lực dọa người này liền phát hiện ra hắn, tay áo vung lên "Hô" một tiếng đánh xuống.
Diệp Phàm lướt ngang ra xa ngàn trượng, bỏ lại một bóng mờ ở trên vách núi, xuất hiện ở trên đỉnh một ngọn núi khác.
Xoạt-
Tay áo che trời, lập tức thu ngọn núi ngàn trượng vừa rồi vào trong tay áo, mà mấy ngọn núi nối liền thì sụp đổ.
Diệp Phàm biến sắc. Đạo pháp của đại năng quả nhiên đáng sợ, pháp lực vừa ra, ngập trời cuốn đất, có thể dễ dàng trấn áp cùng luyện hóa thiên địa vạn vật. _
- Tiểu bối, ngươi còn muốn đi sao?
_ Vị đại năng này bước ra một bước, pháp tắc thiên địa đều rung lên, các loại đạo văn đan xen hóa thành một kim quang đại đạo bay ra hướng Diệp Phàm - Đại đạo thông thiên thuật!
Xoát!
Hắn giống như một đạo lưu quang, ngay lập tức tới gần, năm ngón tay mở ra bắn ra năm sợi đen thô to ở trên không trung diễn biến thành một lồng giam lấp lóe ô quang hạ xuống. _ - Đây là đạo hạnh của đại năng. Thân thể hắn không bằng ta, nhưng pháp lực ngập trời, diễn biến pháp tắc, lại có thể luyện hóa ta.
_ Trong mất Diệp Phàm hào quang tiêu tán, nếu không có bí chữ Hành căn bản không thể thoát khỏi. Bộ pháp hắn như mộng như ảo, lại lướt ngang ra xa mấy ngàn trượng. _ - Ngươi làm sao tìm được ta?
_ Ngươi thật cho rằng chạy được sao? Sau này thiên hạ không còn nơi dung thân cho ngươi. Chúng ta mời cao đồ của Thần Toán Tử, bất kể ngươi chạy trốn tới đâu đều có thể suy tính ra.
Diệp Phàm ngẩn ra. Quả nhiên là bởi vì ba khối ngọc Hắc Hoàng đưa cho hắn bị vỡ nát không thể ngăn cách thiên cơ. Nghĩ đến đây hắn xoay người bước đi không hề dây dưa.
Đột nhiên lại một bàn tay thò tới, lớn hơn cả ngọn núi, từ trong hoang mạch bay ra hóa thành một tòa Ngũ hành sơn hiểm độc ép xuống. _
- Lại một vị đại năng.
_ Tâm thần Diệp Phàm nhảy dựng, bộ pháp dưới chân phức tạp như một ngôi sao băng từ dưới chân Ngũ hành sơn bay đi, chạy thoát ra ngoài. _
- Người của Tiêu gia cũng đến?
_ Hai vị đại năng, mười mấy nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão từ bốn phương tám hướng xuất hiện vây chặn đường. _
- Các ngươi đuổi giết ta một lần, ta diệt một nơi nhân mã của các ngươi!
_ Diệp Phàm bỏ lại một câu như vậy, tả xung hữu đột vài lần suýt gặp bất trắc nhưng cuối cùng vẫn biến mất cuối chân trời. _
- Bộ pháp của hắn.
_ Hai vị đại năng sát khí thu lại, đều lộ ra một tia ngưng trọng.
Ngay cùng ngày, tin tức truyền ra. Diệp Phàm đốt một nơi đất phong của Tiêu gia, đem ba vị cao thủ Hóa Long biến thứ tám một chưởng đập chết toàn bộ.
Hai canh giờ sau hắn xâm nhập vào một cổ thành của Âm Dương Giáo, tiêu diệt Thành chủ Hóa Long biến thứ chín, nghênh ngang rời đi.
Trung Châu không giống với Đông Hoang, các đại giáo đều là đắp thành dự trữ nuôi cưỡng long khí, trở thành đất lành tu luyện. Bởi vậy các thế lực lớn đều nắm giữ cổ thành mà không chọn Linh sơn đại xuyên gì. _ - Yêu nghiệt của Đông Hoang ra tay, quả nhiên không tầm thường.
_ - Hai vị đại năng đuổi giết hắn cũng không thể bắt được. Hắn xoay người liền diệt mấy vị cao thủ của hai thế lực.
Trong nửa tháng tiếp theo, Âm Dương Giáo cùng Tiêu gia có hai vị đại năng, bốn vị nửa bước đại năng cùng tám gã Thái thượng trưởng lão không ngừng đuổi giết Diệp Phàm. Tổng cộng năm lần.
Kết quả đều để hắn chạy mất, vẫn chưa thể trấn áp. Chỉ có một lần đánh Diệp Phàm bị thương, khiến hắn phun ra một búng máu.
Rồi sau đó, Diệp Phàm phản kích sắc bén, nhổ bay năm tòa thành trì của Âm Dương Giáo, đánh thành một vùng khô cằn, năm vị cao thủ Hóa Long biến thứ chín mất mạng.
Đồng dạng cũng có năm nơi đất phong của Tiêu gia bị san thành đất bằng, không còn một ngọn cỏ, cái gì cũng không còn tồn tại. _
-Tê!!! _ Tin tức vừa truyền ra, rất nhiều người hít sâu một ngụm khí lạnh, cảm thấy được Diệp Phàm thật sự sẽ có thành tựu. Rất có khả năng đánh thẳng tới Thánh chủ, đi hướng con đường đại thành.
Nên biết rằng đây chính là một vị Thánh thể, người duy nhất phá vỡ nguyền rủa từ sau thái cổ. Nếu khắp thế gian là địch, một đường đại chiến nói không chừng thật sự sẽ vượt qua Thánh chủ, vượt qua Thần Vương, Thánh thể đại thành.
Diệp Phàm sau nhiều lần bị đại năng đuổi giết, dần dần phát hiện khối ngọc Hắc Hoàng cho hắn, sáu khối còn lại còn có tác dụng. Đối phương cũng không thể tìm được chính xác, mỗi lần đều tìm tòi trong phạm vi hai ngàn dặm. _ - Thánh thể không sống nổi. Có cao đồ của Thần Toán Tử suy tính, đại năng giáo ta ra trận, tự mình đuổi giết. Hắn lên trời không đường, xuống đất không cửa.
_ Thánh tử của Âm Dương Giáo dẫn dất mười tám người ừẻ tuổi ra Kỳ Sĩ Phủ, tham dự vào hành động vây diệt Diệp Phàm.
Vị Thánh tử này tự nhiên là mới được chọn ra. Âm Dương Giáo vì vấn đề thể diện, dùng Long Tủy mạnh mẽ nâng cao tu vi hắn lên Hóa Long biến thứ bốn.
Nên biết nhân vật cấp bậc Thánh tử tăng lên tới cảnh giới này tương đối khủng bố, bởi vì bọn họ có thể vượt qua vài cảnh giới nhỏ diệt ngược lại người tu vi bên trên.
Âm Dương Thánh tử ở trong Kỳ Sĩ Phủ lôi kéo một đám người, đều là nhân tài kiệt xuất một phương. Hắn biết Diệp Phàm xuất hiện ở gần Kỳ Sĩ Phủ, cùng đi ra vây giết.
Có mười tám cường giả trẻ tuổi đi theo, mà khu vực này còn có đại năng của Âm Dương Giáo thường lui tới, hắn tự nhận là có thể đuổi giết Diệp Phàm giống như một con chó, nâng cao danh vọng.
Quả thật, không nói đến những vị đại năng kia, chỉ riêng hắn cùng mười tám thiểu niên nhân kiệt đến từ Kỳ Sĩ Phủ tuyệt đối là có thể giết chết bất kỳ người nào cùng thế hệ.
Dãy núi hoang vắng, cỏ cây thưa thớt, dã thú gầm rống. Nơi đây cách Kỳ Sĩ Phủ bốn ngàn dặm, Âm Dương Giáo cùng cường giả Tiêu gia đang tìm tòi.
Âm Dương Thánh tử cùng mười tám thiểu niên nhân kiệt kia cũng chạy tới. Bọn họ đều là nhân vật cấp Thánh tử, thực lực phi phàm.
Trên một vách núi hiểm trở xa xa, Diệp Phàm hai mắt như điện, nhìn thấy khẩu hình của bọn họ, biết được hết thảy, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Xoát!
Thân hình hắn nhoáng lên vượt qua hư không đi tới trên một ngọn núi chặn đường đám người kia. _
- Diệp Phàm, Diệp Già Thiên!
_ Có người kêu lớn. _
- Các ngươi tới giết ta sao?
_ Diệp Phàm nhìn xuống phía dưới, thần sắc lạnh lùng. _
- Không sai, chính là giết ngươi. Giết ngươi giống như đuổi một con chó!
_ Âm Dương Thánh tử thét lớn. Hắn không tin Diệp Phàm có thể một mình đại chiến mười tám nhân tài kiệt xuất của Kỳ Sĩ Phủ.
Hắn tin tưởng mười tám thiên tài cấp Thánh tử liên thủ, trong cùng thế hệ không ai có thể chống lại. Nên biết rằng trong số đó còn có nhân vật cấp yêu nghiệt. _ - Ngươi thật đúng là tìm được không ít nhản thủ.
_ Diệp Phàm cũng không để ý. _
- Mọi người cùng tiến lên, đánh chết hắn. Trên người hắn có nguyên căn Vạn Vật Mẫu Khí.
_ Âm Dương Thánh tử ánh mắt âm hiểm, hắn tin tưởng chỉ cần giết chết Diệp Phàm vị trí Thánh tử của hắn cũng vững chắc. _
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta?
_ Diệp Phàm ánh mất khiếp người, một bước đạp xuống, một cái chân lớn giẫm nát hư không.
Ầm!
Âm Dương Thánh tử phóng lên cao, há mồm phun ra một mảnh cổ bảo, nhưng lại phát hiện một loại đại đạo khí cơ tập trung hắn. Người khác còn chưa kịp trợ giúp, Diệp Phàm đã tới gần.
Ầm!
Diệp Phàm một cước đạp xuống dưới, vô cùng ngưng thật, lực xuyên thấu hư không, đạp nát vài món cổ bảo, xuyên thấu qua đánh gãy song chưởng Âm Dương Thánh tử.
Hắn từ trên trời giáng xuống, dập nát sáu kiện Pháp bảo, tan biến một mảnh pháp tắc, đạp lên ngực Âm Dương Thánh tử. Một cước đưa hắn từ trên trời đạp xuống đất, bá đạo vô cùng, dẫm trên mặt đất.
Phốc!
Âm Dương Thánh tử hộc máu, gần như không thể tin được hết thảy. Một bàn chân to từ trên trời đạp hắn, còn dẫm xuống đất, đây là loại khí phách nào? Nhưng lại không thuộc về hắn!