Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh xuất hiện, trở về trong tay Thánh thể, hắn có thể giữ được không? Quá nửa là sẽ gây ra một trận bão táp lớn.
Tất cả mọi người Bắc Vực đều đang nói về đề tài này, có không biết bao nhiêu người động lòng, năm đó Diệp Phàm chính là vì chiếc Thánh đỉnh này mà bị người ta săn đuổi.
Bây giờ đều truyền ra hắn đã tự chém tu vi, càng dễ làm người ta sinh ra tâm tư khác thường, những người Thánh địa lịch lãm ở bên ngoài đều không yên tĩnh. toàn bộ đều đang chú ý.
Ngay cả có Thần Vương tuyệt đại che chở cũng không được, hiện giờ ai cùng đoán ra tám chín phần mười là Khương Thái Hư sẽ không xuất hiện trên thể gian, ngay cả Khương tộc cùng phán đoán như thế.
Đúng vậy, Khương Thái Hư tọa hóa, đây là kết quả mà tất cả mọi người đều đoán được, khoảng khác hắn tự mình đưa Tiểu Đình Đình trở về Khương tộc, kết luận này chẳng khác nào được chứng thực.
Điều duy nhất có thể làm Diệp Phàm may mắn là còn có một vị sánh với tồn tại Thánh nhân viễn cổ - Lão Phong Tử, bằng không có lẽ các Thánh Chủ đã tự mình đánh tới.
Nhưng mà chỉ có thể chấn nhiếp nhất thời, nhưng chặn không được một đời, hiện giờ có nhiều người nóng lòng muốn thử, khó mà cản nổi dụ hoặc của Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh.
Phôi thô Thánh binh Cực Đạo có thể nói là thần vật vô giá, ngay cả có mấy ngàn vạn, cả trăm triệu cân nguyên cũng không thể mua được, Đại đế viễn cổ cùng chưa chắc gặp được loại tiên vật này, không ai không động lòng.
Bằng không, nào có thượng cổ đệ nhất Độc Nhân tự luyện bản thân, rèn thành Thôn Thiên Ma Quán chấn cổ tuyệt kim, lưu lại một đoạn lịch sử đáng sợ. _
- Con bà nó, lại có kẻ theo chân, mới có mấy ngày mà ngươi gần như thành Bất Tử Thần Dược, mỗi người đều muốn cắn mấy cái.
_ Đại hắc cẩu líu lưỡi.
Bọn họ tiến vào một tòa cổ thành hoang vắng, không ít người không nhanh không chậm lèo đèo sau lưng, đi mãi như thế, không cần nghĩ cũng biết đang ngấp nghé thần vật. _ - Không có cách nào, Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh quá quý hiếm, hơn nữa nó nặng như vậy, đủ để luyện thành Thánh binh Cực Đạo, không phải lo không đủ tiền tài.
_ Khương Hoài Nhân thở dài.
Những tinh túy mẫu khí không kém hơn Long Vãn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm, chỉ bằng móng tay thì nó cùng là tổ căn hoàn hảo, sinh sôi không ngừng, đủ để đánh động tất cả cường giả.
Xẹt!
Một đạo kiếm quang phóng tới từ hư không, như sao băng dội xuống mặt đất, ánh sáng lóe lên đại biểu giết chóc cùng hủy diệt, bao phủ mấy người bên trong.
Ẳm!
Diệp Phàm vươn một tay, bàn tay sáng ánh vàng lưu chuyển quỳ tích đạo, xóa sổ kiếm quang thành vô hình. _
- Rốt cuộc có người không nhịn được ra tay, xử lý tất cả bọn chúng.
_ Liễu Khấu nói. _
- Cái này chỉ là thử, không cần làm bừa.
_ Diệp Phàm lác đầu. _
- Thánh vật Đại đế viễn cổ có thể đếm trên ngón tay, mỗi một món đều là tiên trân vô song: Long Vãn Hắc Kim, Hoàng Huyết Xích Kim, Tiên Lệ Lục Kim, trên đời khó cầu nửa lạng, cả thế gian chạy tới tranh giành cũng có thể hiểu được.
_ Lý Hắc Thủy nói.
Nguyên căn Vạn Vật Mẫu Khí chính tiên vật hiểm có, có được nó chẳng khác nào cắt đứt căn nguyên thánh vật này, về sau khó mà gặp được, khó mà đánh giá hết giá trị của nó.
Các Thánh địa, đại giáo vô thượng đều đỏ mắt, mặc kệ ngươi là thần nhân, Thánh nhân gì, đảo mắt mẩy ngàn năm trôi qua cuối cùng cùng trở về bụi bặm, chỉ có thánh vật như vậy mới là thật.
Ngô Trung Thiên đầu báo mắt to, rất cao lớn, là đàn ông Bắc Vực điển hình, lúc này nhíu chặt mày, trầm giọng nói: _
- Hỏng rồi, nửa bước đại năng cùng đã tới, ta nhận ra người kia, là một tán tu rất mạnh ở Bắc Vực.
_ - Ta cùng gặp được vài người, có người là Đại trưởng lão đại giáo Bắc Vực, có người là tán tu hùng mạnh, đều ở Hóa Long biến thứ bảy.
Liễu Khấu nói.
Một số người đã không kiềm chế được, muốn đục nước béo cò đánh liều một
trận. _
- Đại ca ca, bé thấy có mấy người thỉnh thoảng cứ xuất hiện bên cạnh chúng ta, mỗi lần đều không giống nhau.
_ Bé con thừa dịp mấy người kia biến mất, túm vạt áo Diệp Phàm nhỏ giọng nói với hắn. _
- Nhân Thế Gian...
_ Diệp Phàm lộ ra vẻ ngưng trọng, lần trước gặp qua một lần, Sát Thủ Thần Triều viễn cổ ẩn thân trong biển người mờ mịt, khó mà phân biệt được.
Hắn bình tĩnh, mở Thần Nhãn yên lặng chờ những người đó xuất hiện.
"Một cái, hai cái..."
Tim hắn đập mạnh, ước chừng có tám tên sát thủ giống y như người phàm, không nhìn ra tu vi sâu cạn, không cảm nhận được dao động khác thường.
Nếu không có Thần Nhãn nhìn thấu một mặt khác của bọn họ, thật khó mà tưởng tượng những kẻ như binh thường kia là sát thủ hùng mạnh, cầm kiếm vấy máu bước đi trong bóng đêm. _ - Sát Thủ Thần Triều viễn cổ lại xuất hiện, cái này không hay rồi.
_ Đại hắc cẩu lẩm bẩm. _
- Tên khốn kiếp Khương Dật Thần kia, quả nhiên lòng dạ ác độc, thả ra tin tức Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh, muốn mượn tay người khác diệt trừ chúng ta. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenyy.vn _ Lý Hắc Thủy mắng. _
- Nhân Thế Gian cùng Địa Ngục đều tới!
_ Diệp Phàm cảm thấy áp lực, cuối cùng xác định được mười ba tên sát thủ, đây chi mới là thấy được, còn có không biết bao nhiêu tên nằm trong bóng tối. _
- Gió thổi mưa giông trước cơn bão, Sát Thủ Thần Triều viễn cổ thật là biết chọn thời điểm, lần này quá nửa là một chiêu phải chết, thừa dịp cướp đỉnh đi.
_ Khương Hoài Nhân nói.
Người khác kiêng kỵ Thánh nhân đương thời, duy độc hai đại thần triều không hề sợ hãi, thậm chí còn từng khiêu khích, mỗi khi nghĩ tới đó đại hắc cẩu liền không nhịn được rùng mình, cho rằng bọn họ hùng mạnh tựa như viễn cổ. _ - Tiểu Diệp tử ngươi còn có tin tưởng đi tiếp như thế?
_ Lý Hắc Thủy lẩm bẩm, kẻ địch càng tụ càng nhiều, đây là dấu hiệu rất nguy hiểm.
Khương Hoài Nhân cùng Ngô Trung Thiên đều đề nghị tạm tránh đầu sóng ngọn gió, không thể lộ diện như thế này, bằng không sẽ có họa lớn. _
- Không sao, đi thêm một đoạn nữa, ta đã chuẩn bị tòa sát trận tiếp theo cho bọn họ.
_ Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia cười lạnh. _
- Tiểu tử ngươi muốn bổn hoàng mệt chết hay sao, sát trận tuyệt thế tiêu hao rất nhiều tinh thần...
_ Đại hắc cẩu nhe răng tức giận bất binh. _
- Không phải là ngươi muốn đậy nắp nồi, xử lý toàn bộ đám người theo đuôi chứ?
_ Liễu Khấu bị dọa nhảy dựng. _
- Chỉ là suy nghĩ bố trí bước đầu mà thôi, không biết Hắc Hoàng bày ra sát trận có uy lực lớn cỡ nào.
_ Diệp Phàm mỉm cười. _
- Như vậy có độc ác quá không, ngươi đi lại xung quanh như thế sẽ dẫn tới biết bao nhiêu người, chẳng lẽ muốn một lưới bát hết hay sao?
_ Trong lòng Ngô Trung Thiên đập rộn lên.
Khương Hoài Nhân lại cười nói: _
- Đáng như thế, không có lòng giết người tự nhiên không phải lo tính mạng, muốn tới giết tiểu Diệp tử thì cần gì phải khách khí với hắn?
_ - Đúng thế, làm thế là đáng, bọn chúng muốn giết ngươi thì dùng sát trận tuyệt thế xử lý toàn bộ bọn chúng.
Lý Hắc Thủy gật đầu, biểu lộ đồng ý. _
- Ta muốn xem cuối cùng là ai gấp gáp nhất muốn giết ta đoạt đinh...
_ Diệp Phàm cười cười. _
- Không biết bao nhiêu đầu người phải rơi xuống, nhưng mà... nếu bọn họ tới giết người cướp đỉnh, cũng không trách người khác được.
_ Liễu Khấu cười nói.
So sánh lại, Ngô Trung Thiên rất hào sảng cùng ngay thẳng, thở dài nói: _
- Bộ mặt cười của các ngươi đã nhuộm máu, rất nhiều người đã định sẵn phải chết.
_ - Đại ca sao lại mềm lòng, cái này không phải bản tính của huynh mà.
Khương Hoài Nhân nói. _
- Ta chỉ là cảm khái nhất thời mà thôi, vậy thì giết cho thoải mái đi.
_ Ngô Trung Thiên hào khí ngập trời. _
- Con bà nó, tiểu tử ngươi chỉ động ý niệm, có biết bổn hoàng mất bao nhiêu là sức lực hay không?
_ Đại hắc cẩu ánh mắt tà tà liếc Diệp Phàm, càu nhàu rất không vui.
Nhưng mà khi thấy Diệp Phàm lấy ra một cái Thánh quả lướt qua một cái, nó lập tức tinh thần tỉnh táo, nước miếng ròng ròng, thiếu chút nhào tới.
Bây giờ tuyệt đại Thần Vương chém hết căn nguyên, dù có Bất Tử Thần Dược cũng không thể xoay chuyển, có thể sống sót hoàn toàn phải dựa vào chính hắn, bởi vậy Diệp Phàm có thể tự chủ chi phối thần quả còn lại.
Cuối cùng, đại hắc cẩu dùng móng vuốt vỗ ngực binh bịch, cam đoan bố trí hoàn mỹ tuyệt thế sát trận Vô Thủy Đại đế.
Đương nhiên, cũng chỉ là một góc mà thôi, nó chi nắm giữ được bấy nhiêu đó, trận văn Đại đế viễn cổ không thể tồn tại đầy đủ trên đời, nhưng mà nếu có thể bố trí ra bộ phận trên tay nó thì cũng đủ rồi. _ - Ca ca, người tóc xám kia lại tới.
_ Bé con nhăn mũi nhỏ thanh tú, khẽ kêu lên.
Diệp Phàm quan sát cẩn thận mới phát hiện đại bá của Khương Dật Thần đã tới, trên mặt hắn mang theo một tấm mặt nạ ngay cả Thần Nhãn cùng khó nhìn thấu, tập trung tinh thần mới thấy được. _ - Tốt, hắn đã tới rồi, lần này phải đại hình hầu hạ!
_ Liễu Khấu nghe được hưng phấn kêu lên.
Mấy ngày nay, bọn họ luôn nghĩ cách đối xử Khương Dật Thần, nhưng mà đối phương không ra khỏi Khương gia, bọn họ không có cách nào. Không ngờ một tên đáng giận khác lại đi ra, nếu không trấn áp hắn thì đúng là xin lỗi chính mình. _ - Tên kia là cao thủ Hóa Long biến thứ tám, chuẩn bị tập kịch chúng ta, may mắn bị nhìn thấu, bằng không thì đúng là họa lớn.
_ Lý Hắc Thủy cắn răng. _
- Không nên làm bừa, không thể bởi vì hắn mà làm cho cả tòa sát trận tuyệt thế mất tác dụng.
_ Diệp Phàm nói.
Yên Vân Thành cổ xưa cũ kỹ, tựa như tên của nó, hết thảy đều đã thành mây khói, nó cùng đã từng có quá khứ huy hoàng, thậm chí có dấu chán Đại đế thượng cổ.
Đáng tiếc, hết thảy đều đã thành chuyện xưa, không còn thịnh vượng nữa, chi còn lưu lại hoang tàn. Trong thành không nhiều dán cư, chỉ khoảng bốn vạn, đây là một tòa thành cổ không có sức sống.
Đoàn người Diệp Phàm đi thẳng tiến vào tòa cổ thành suy sụp này, quyết định bày ra cổ trận sát phạt Vô Thủy Đại đế. _
- Căn cứ thượng cổ ghi lại, hai đại Sát Thủ Thần Triều âm thầm quan sát mục tiêu xong, thông thường sẽ ra tay trong năm ngày, rất có khả năng là tối nay.
_ Có đại hắc cẩu cung cấp bí ẩn xa xưa, bọn họ an bài liền thong thả hơn nhiều, bởi vì lần này nhất định phải chém sạch người do hai đại Sát Thủ Thần Triều phái ra.
Bóng đêm như nước, bầu trời đầy sao, ban đêm ở Yên Vân Thành rất yên tĩnh. thậm chí có vẻ già nua nặng nê, tòa thành trì xa xưa này vừa đến đêm liền không còn chút sức sống.
Diệp Phàm đứng trên đài thành cổ, nhìn lên bâu trời, bé con ở cạnh nâng cằm ngáp một cái, bộ dạng không có tinh thần.
Hai người không phải thật sự đang ngắm trăng sao, mà dùng Thần Nhãn nhìn bốn phía xa xa, quan sát những kẻ trong bóng tối.
Dù đã trôi qua nhiều ngày, cường giả đi tới ngày càng nhiều, nửa bước đại năng cùng ra trận, còn có bóng dáng Thánh tử thoáng hiện. _
- Đúng là không ngờ, Thánh tử Vạn Sơ cùng tới.
_ Diệp Phàm tự nói, thị lực của hắn cực mạnh, ngay cả bóng người ở chán trời cùng thấy được hình dáng.
Đêm nay chắn chắn có giết chóc xảy ra, rất nhiều người tựa như ăn ý đồng thời hiện thân áp sát.
Chỉ là những người đó đều rất bí ẩn, chờ cơ hội ở chán trời xa, sẽ không đi tới làm khó trước tiên.
"Diêu Hi cùng tới."
Trong lòng Diệp Phàm ngẩn ra, Thánh nữ Diêu Quang ẩn trong đám mây trên hư không, ngoài hắn có Thần Nhãn ra, những người khác đều không thể phát hiện được. "Thánh tử Đại Diễn Hạng Nhất Phi!"
Trong mắt hắn chợt lóe sáng, lại phát hiện một Thánh tử trong bóng tối, ngày xưa từng có qua lại với người này ở Thần Thành, không nghĩ tới hắn cùng đến. _
- Đại ca ca, người Thần Triều viễn cổ đến rồi...
_ Bé con ngáp một cái, phát hiện ra tình huống.
Diệp Phàm gật đầu, đứng trên đài cổ tiếp tục quan sát, muốn nhìn tất cả những người trong bóng tối.
"Kim Xích Tiêu truyền nhân Hoàng Kim gia tộc cùng tới."
Diệp Phàm rùng mình, người này rất mạnh, nghe nói trong cơ thể gia tộc này mang dòng máu Vương thái cổ, không phải là Nhân tộc.
"Quả nhiên Thánh tử Tử Phủ cùng đến."
Hắn lại thấy bóng một Thánh tử, sớm đoán người này chắn chắn sẽ đến.
Diệp Phàm ôm lấy bé con, bay trở về sán viện tụ hợp với đoàn người Hắc Hoàng, nói cho bọn họ vị trí những người đó. _
- Đã tới rất nhiều người, có rất nhiều tu sĩ đại giáo, đại bá Khương Dật Thần dẫn tới mười mấy người, gần nơi này nhất.
_ - Sát Thủ Thần Triều viễn cổ trốn trong hư không, chuẩn bị đánh tới rồi.
Bọn họ liên hệ tin tức, chỉ một lát liền dễ dàng phát động Vô Thủy sát trận. _
- Có nửa bước đại năng, không ngờ còn có Thánh tử cùng Thánh nữ, đội hình thật mạnh mà.
_ Ngô Trung Thiên thở dài.
Diệp Phàm trầm tư một lát, nói: _
- Hắc Hoàng, lát nữa tranh thủ cho tất cả bọn họ tiến vào rồi mới kích hoạt Vô Thủy sát trận, mặc kệ là ai, chỉ cần tiến vào, chém hết toàn bộ...
_ -o0o-