TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 304: Thần Nguyên

- Nhanh ăn đi, nếu không tinh khí sẽ tan hết.

Đại hắc cẩu sốt ruột.

Diệp Phàm có chút không xác định, thứ này có thể ăn sao? Hắn dùng ngón tay chấm một giọt chất lỏng, bỏ vào trong miệng. Trong nháy mắt, hắn cảm giác đắng không chịu nổi, thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời thét dài.

Đắng đến tận cùng, đầu lưỡi hắn lập tức chết lặng, tiếp đó có cảm giác trời đất xoay chuyển, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất. _

- Cho ta nếm thử.

_ Đại hắc cẩu chờ không nổi giằng lấy, lập tức cắn một miếng, ngay cả nước và vỏ đều cắn vào miệng.

Gâu... Gâu... Gâu...

Ngay sau đó, đại hắc cẩu như bị động kinh, gào điên cuồng không thôi, dùng sức phun ra phía ngoài. Ngay sau đó, miệng nó sùi bọt mép, nằm trên mặt đất bắt đầu co giật.

Trương ngũ gia hoàn toàn bị dọa sợ. Ông vốn cũng muốn nếm thử một chút, cho rằng là tiên quả bằng thịt, nhưng giờ phút này lại tránh xa như rắn rết.

Cũng không biết qua thời gian bao lâu Diệp Phàm mới khôi phục lại, không còn ngất ngây nữa. Hắn hoảng sợ nói: _

- Đây là quả gì?

_ Giờ phút này đại hắc cẩu sắp biến thành một con chó chết, chỉ có tứ chi còn đang co giật, miệng đang không ngừng phun bọt.

Diệp Phàm kiểm tra cho nó, cảm thấy tính mạng không lo, tuy nhiên loại trạng thái này tương đối không ổn, không biết khi nào mới có thể phục hồi như cũ.

Hắn đảo qua số thạch khí còn lại, lần đầu tiên cảm giác được chuyện khá nghiêm trọng. Hắn nói: _

- Đây đều là kỳ trân Nguyên Thiên Sư để lại, chúng ta căn bản không biết chúng nó có tác dụng gì, vẫn là không nên cắt nữa, chờ tương lai hiểu biết rồi động thủ.

_ Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy được những thứ này khả năng rất khó lường. Xích Long lão đạo muốn tìm có thể chính là loại như hạt nhục đậu khấu.

Đây hơn phân nửa là vật báu vô giá, giai đoạn hiện tại không biết, tuyệt đối không thể tiếp tục vọng động. _

- Cái thớt đá này đã bị ngươi cắt ra, cắt tiếp ra nhìn xem, những thạch khí khác thì giữ lại.

_ Trương NGŨ gia nói.

Diệp Phàm gật gật đầu. Đã sớm cắt ra vài kiện thạch khí, lại chỉ được một hạt nhục đậu khấu. Cái thớt này chưa chắc có thể cắt ra vật gì.

Nhưng khi hắn bóc từng lớp vỏ đá, cắt đến trung tâm lại bắn ra vạn đạo thần mang, sáng lạn lóa mắt, khiến người ta không thể mở mắt.

Diệp Phàm bong ra từng mảng thạch ra, khi tới trung tâm, bắn ra vạn đạo thần mang như những cây kim châm bắn ra, khiến người ta không thể mở được mắt.

Hết thảy điều này đều xảy ra quá đột ngột. Nhiều tầng thạch y rơi xuống đất, thạch tâm như một vòng tiểu thái dương, không thể nhìn thẳng vào được, nước mắt không tự chủ được tiếp tục trào ra. _ - Đây là báu vật gì?! Chẳng lẽ là Thần Nguyên?

_ Trương ngũ gia xoay đầu nhìn, hai mắt trũng xuống, bị thần mang làm cho đau đớn.

Chẳng lẽ thật sự là cắt ra Thần Nguyên?! Đây cũng là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Diệp Phàm, trong lồng ngực tim đập thình thịch. Hiện tại, thứ hắn thiếu nhất chính là Nguyên.

Hắn nheo nheo mắt, cẩn thân quan sát thật kỹ. Đây là một hạt châu thật nhỏ, chỉ lớn bằng hạt đậu tương, như là quang chất mà không phải chất hữu hình, như một nguồn sáng vô cùng thần thánh.

Sau khi bóc ra thạch tâm, nguồn sáng này không bị tắt, lơ lửng giữa không trung, vô cùng thần dị. Nó như là một chút căn nguyên thiên địa khiến người ta không kìm nổi muốn tới gần.

Trương ngũ gia cũng không dám nhìn thẳng, chỉ quan sát dư quang, không tự chủ vươn bàn tay già cả thô ráp chạm tới. Hết thảy đều chỉ là động tác theo bản năng mà thôi.

Ngay cả đại hắc cẩu chết ngất, co giật trên mặt đất cũng vừa sùi bọt mép vừa đi về phía bên này, như bị thu hút tới.

Thần Nguyên!

Diệp Phàm đã có thể xác định đây là Nguyên do linh khí từ thời khai thiên lập địa hình thành, là trân phẩm hiếm có trên đời.

Vĩnh không trầm trụy, có được tinh hoa thuần túy nhất, là tinh hoa căn nguyên thiên địa, khiến người ta không kìm nổi quỳ lạy. Hết thảy đều là đặc điểm của Thần Nguyên, giống y đúc ghi lại trong Nguyên Thiên Thư.

Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm chạm tay vào Thần Nguyên, đầu ngón tay truyền tới một cỗ khí tức thánh khiết khiến toàn thân hắn thư thái, như hoa cỏ trong gió xuân, vô cùng ấm áp, thân thể như được gột tẩy.

Đây là Thần Nguyên, có được thần hiệu khó tin! Ngay cả Thánh địa cũng phải tranh đoạt thần vật này, mỗi lần xuất thế đều tạo ra thiên đại phong ba!

Tuy nhiên, khối Thần Nguyên này quá nhỏ, chỉ như một hạt đậu tiên, so với một khối thật lớn có phong ấn sinh vật thái cổ thì không hề đáng kể chút nào.

Nhưng mà nó tuyệt đối quý hiếm, một khi lan truyền ra ngoài sẽ khiến rất nhiều người đánh nhau vỡ đầu cướp đoạt.

Thần Nguyên chia làm rất nhiều chủng loại, có hiệu quả rất khác nhau. Đây CŨNG là điều được ghi lại nhiều không phải là Nguyên học cao thâm gì. _

- Đây khẳng định không hơn được mười vạn cân Nguyên...

_ Ngay cả là Thần Nguyên nhưng thể tích của nó quá nhỏ, còn xa không đủ. Hắn cần ba mươi thước khối Nguyên mới có thể đột phá vào Đạo Cung tứ trọng thiên. Như vậy một hạt Thần Nguyên thế này không giải quyết được vấn đề. _ - Đây là Thần Nguyên! Tổ tông rốt cuộc để lại một thứ gì thế này?

_ Trương ngũ gia tự nói. Sau khi chạm tay vào Thần Nguyên, hắn cảm giác thân thể nhẹ nhàng rất nhiều, khí huyết tràn đầy.

Đối với người thường Thần nguyên có rất nhiều hiệu quả, cũng không như Thánh thể thái cổ, có được "Nghịch kháng tính" ! _

- Truyền thuyết, có mấy chục loại Thần Nguyên, một số có được công hiệu khó tin, thật muốn gom được toàn bộ để xem.

_ Diệp Phàm nhìn về phía thạch khí còn thừa.

Hắn tuy rằng rất động tâm nhưng không định cắt tiếp. Độ quý báu của những thạch khí này chỉ sợ không thua kém gì khối Thần Nguyên nho nhỏ này.

Hiện tại nếu hắn tiếp tục thì rất có thể phải dẫm chân giận dữ mà thôi, không biết sử dụng như thế nào thì chỉ hoàn toàn là lãng phí mà thôi.

Qua thời gian, Diệp Phàm và Trương ngũ gia mới từ rung động bình tĩnh trở lại. Dù sao đây là một hạt Thần Nguyên, bất cứ người nào đầu tiên nhìn thấy đều khó có thể tránh khỏi như vậy.

Hắc Hoàng chết ngất đi, nếu không chỉ sợ đã lao lên cướp bóc. Nó vẫn mãi không kìm được tham lam với Thần Nguyên.

Trương ngũ gia cũng nghe nói một ít, biết thể chất Diệp Phàm đặc biệt, tu luyện cần rất nhiều Nguyên cho nên để hắn thu lấy viên Thần Nguyên này.

Cuối cùng, Diệp Phàm không từ chối. Hắn hiện tại quả thật cần rất nhiều Nguyên, đành thiếu một mối nhân tình này, ngày sau sẽ đáp trả.

Trái quả màu phấn hồng từ trong thạch khí có xuất ra một dược lực vô cùng mạnh mẽ, đại hắc cẩu ngất đi chừng năm ngày mới dần khôi phục ý thức nhưng vẫn không đứng dậy được, thi thoảng co giật mấy cái. _ - * &A%$, đây là thạch liệu chó má gì, uẩn sinh trái quả kỳ độc vô cùng, ngay cả chân long CŨNG có thể bị độc chết!

_ Nó vừa giận vừa mắng. _

- Đáng đời! Ai kêu ngươi tham lam như vậy, một ngụm tranh giành nuốt vào trước!

_ Diệp Phàm đả kích.

Đại hắc cẩu điên tiết, chỉ tiếc không thể đứng lên nổi, ngẫu nhiên có thể phun ra vài khẩu bọt mép. Hiển nhiên không qua nửa tháng thì không thể khôi phục lại được.

Thời gian Diệp Phàm nghiên cứu rất lâu, CŨNG không biết rõ đây là loại quả gì, rốt cục có lợi như thế nào, cuối cùng không giải quyết được gì.

Cuối cùng hắn rời khỏi mảnh đất non xanh nước biếc này. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý niệm là mau mau tìm Nguyên, mau chóng đột phá. Cho dù đồ sát Thánh địa, chỉ cần có hy vọng thành công thì hắn sẽ không có chút do dự nào. Hắn cảm giác vô CÙNG cấp bách.

Khi Diệp Phàm đi ra ngoại giới, hắn nghe được không ít tin tức. Phong ba càng lúc càng mãnh liệt, Khổng Tước Vương chặn giết Thánh chủ Diêu Quang, thiếu chút nữa thành công, kích phát sóng to gió lớn khôn cùng, chấn động khắp Bắc Vực.

Nếu không phải Thánh chủ Cơ gia và Thánh chủ Diêu Quang đi cùng nhau thì tất nhiên đã phát sinh kịch biến kinh thiên. Nhưng dù như vậy bọn họ cũng phải trả giá rất lớn.

Mấy tên Thái thượng trưởng lão của Cơ gia và Diêu Quang bị Xích Long lão đạo đánh thành tro bụi, Thánh chủ Diêu Quang lại bất ngờ bị Khổng Tước Vương dùng hỗn độn bảo ấn vỗ một cái khiến bị thương không nhẹ.

Chuyện này có ảnh hưởng vô cùng lớn. Bất kể là Xích Long lão đạo lần nữa xuất thế hay là Khổng Tước Vương muốn diệt sát chủ nhân Thánh địa đều là những phong ba siêu cấp.

Trong thời gian Diệp Phàm bế quan, cả Bắc Vực ồn ào huyên náo, sóng gió càng lúc càng mãnh liệt, mỗi ngày cũng không bình tĩnh.

Hiện tại, Tử Sơn đã không còn gì là bí mật, rất nhiều đại nhân vật đều đã biết tới nhưng không ai dám có hành động thiếu suy nghĩ. Cửu Long bảo vệ xung quanh một ngọn núi, đề cập tới Đại đế cổ, ngay cả cường giả tuyệt đỉnh cũng rất kiêng kị.

Đương nhiên, có rất nhiều tu sĩ đã động tâm, muốn lúc này tìm kiếm cơ duyên nhưng đều đang chờ đợi cơ hội, ai cũng không muốn dẫn đầu.

Mấy năm trước, lăng mộ Yêu đế đã quá mức dọa người, núi xương biển máu, mấy đại Thánh địa thay nhau ra tay, trong hắc đàm kia nhồi đầy thi thể mà không thể chiếm được, đành để nó chìm vào lòng đất, biến mất không thấy.

Có máu huyết giáo huấn, cường giả Đông Hoang tự nhiên sẽ không xúc động như lần trước. Rất nhiều Thánh địa tề tụ Bắc Vực, bàn luận vấn đề Tử Sơn, thế liên thủ đã hình thành như một tất yếu.

Sự kiện Dao Trì bị hoãn lại vô thời hạn, ảnh hưởng của Tử Sơn quá lớn, mọi người lúc này đều nhằm vào đó.

Tử Sơn còn không mở ra CŨNG đã nổi lên phong ba bão táp, thậm chí có Thánh chủ vì vậy mà bị thương. Từ đó có thể biết được sóng gió lần này mạnh mẽ như thế nào?!

Sau khi hiểu rõ hết thảy, Diệp Phàm xoa xoa cằm. Tất cả những điều này đều có liên hệ chút ít với hắn. _

- Một hạt Thần Nguyên có giá trị bao nhiêu?!

_ Diệp Phàm không tính ra được, Đồ Phi sắp đưa tới hai vạn cân Nguyên, còn lại phải cần hắn giải quyết. Đây là một con số khổng lồ! _

- Có lẽ thật sự nên đi Thánh thành...

_ Mấy ngày nay hắn luôn nghiên cứu Nguyên Thiên Thư, chuẩn bị buông tay càn quét.

Hỏa Vân Châu, đỏ hồng như lửa, nơi nơi là Hỏa Vân Thụ. Đây là một loại cây kỳ dị, chỉ có ở nơi này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hỏa Vân Thụ không chỉ có lá đỏ một màu như lửa mà ngay cả thân cây cũng màu hồng nâu, từ xa nhìn lại như một mảnh biển lửa, càng như một mảnh nắng chiều, hoàn toàn đúng như kỳ danh.

Từ khi tiến vào châu này, dọc đường đi chứng kiến loài thực vật này nhiều nhất. Trong màu đỏ thi thoảng xuất hiện màu xanh biếc.

Châu này cũng không cách Thánh thành quá xa, nhiều nhất lộ trình chỉ còn chừng hơn mười ngày nữa. Diệp Phàm một đường đi tới, mục tiêu rất rõ ràng. Hắn muốn đi Thánh địa đánh cược.

Hỏa Vân Thành có thể coi là trung tâm của châu này, tường thành hùng vĩ, liên miên, rất bao la và cổ kính, là một thành trì khá có danh tiếng.

Tương truyền, năm đó nơi này có một thế gia thái cổ uy chấn Đông Hoang, truyền thừa mười mấy vạn năm. Đáng tiếc cuối cùng cũng hóa thành tro bụi mấy vạn năm trước, biến mất khỏi lịch sử.

Điều này chứng minh không có gì có thể truyền thừa bất hủ, càng không thể có thế gia vĩnh hằng, hết thảy sẽ đều đến một ngày nào đó kết thúc.

Mới vừa mới tới cửa thành, Diệp Phàm liền thấy được hai bức họa, trên đó đều là hắn, phân biệt của Diêu Quang và Cơ gia.

Hai thế lực lớn này đều ra giá treo thưởng như trên trời. Phàm ai có thể cung cấp manh mối thì có thể lĩnh được vạn cân Nguyên.

Mà nếu có thể cung cấp vị trí cụ thể của Diệp Phàm thì sẽ được ba mươi thước khối Nguyên, đạt tới mười vạn cân, có thể nói là một con số nghịch thiên.

Thành trì trung tâm mỗi ốc đảo đều có treo thưởng lệnh như vậy. _

- Thật không hổ là Thánh địa, có thể đưa ra được con số lên tới vạn cân Nguyên...

_ -o0o-