Diệp Phàm cũng không để ý đến lời nói của bọn hắn, các khớp xương trên người hắn khẽ rung động, toàn thân lấp lánh ánh sáng, cố gắng khôi phục nguyên khí lại. Sau đại chiến với Kim Sí Tiểu Bằng vương, hắn cũng rất mệt mỏi.
Không lâu sau, đôi mắt hắn sáng trong lại, thân thể không nhiễm chút bụi trần, thần lực trong người mênh mông vô tận, hắn đã hoàn toàn hồi phục _
- Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng kiệt sức, nhưng hắn…
_ Không ít người hoảng sợ, cảm thấy rất kinh hãi.
Diệp Phàm đứng sang một bên, nghe thấy Đồ Phi và Hắc Hoàng đang thì thầm nói chuyện với nhau. _
- Đại Hoang kích chính là ma binh được Đại Năng Yêu tộc tế luyện, là trọng bảo hiếm có. Dù bị phong ấn, nhưng nó vẫn có uy lực mạnh mẽ như vậy, hãy đoạt lấy đi.
_ Hắc Hoàng xúi dục Đồ Phi. _
- Sao người không đi lấy?
_ Đồ Phi liếc hắn một cái, nói.
Đại Hoang kích đúng là vương giả trong binh khí của Yêu tộc, hiện nay đã được truyền thừa cho Kim Sí Tiểu Bằng Vương, dù nó có rơi vào trong núi thì cũng không có ai dám đi lấy trộm. Chỉ có Hắc Hoàng mới nảy sinh ý nghĩ này, khuyến khích Đồ Phi đi lấy trộm. _ - Bổn Hoàng có một bộ bí pháp Hư Không kinh, chỉ cần ngươi có thể giấu mọi người trộm được nó, ta sẽ truyền bí pháp vô thượng đó cho ngươi.
_ Hắc Hoàng nghiêm túc nói. _
- Con bà nó, con chó chết ngươi thật quá độc ác mà, dù có muốn hại ta cũng không thể trắng trợn như vậy chứ.
_ Đồ Phi giận dữ. _
- Sao bổn Hoàng phải lừa ngươi? Vậy cho ngươi lợi trước đó, ta sẽ đọc một đoạn Hư Không kinh ra.
_ Hắc Hoàng nghiêm, nói một đoạn trong Hư Không kinh của Diệp Phàm ra. _
- Đừng nghe nó lừa dối, con chó chết này không hiền lành tử tế gì đâu, cả ngày chỉ biết gây chuyện thôi!
_ Diệp Phàm đi tới, nói. _
- Nhóc con, ta không tìm ngươi tính sổ thì thôi, ngươi lại dám nói xấu ta sao?
_ Hắc Hoàng nhe răng. _
- Ngươi hãy an phận một chút đi, đừng gây chuyện nữa…
_ Diệp Phàm bí mật truyền âm nói: _
- Chẳng lẽ ngươi quên vì sao chúng ta tới đây rồi?
_ "Ầm"
Đột nhiên, tại một chỗ cách đấy không xa có yêu khí xông thẳng lên trời, tản phát ánh sáng màu vàng chói mắt. Kim Sí Tiểu Bằng vương vừa tỉnh dậy liền rống to một tiếng, rồi hóa thành chân thân Thiên Bằng màu vàng, giương cánh bay lên trời cao. _ - Bằng huynh không nên kích động, thân thể huynh bị thương, cần phải tĩnh dưỡng.
_ Thanh Y Tiểu Giao vương truyền âm, chỉ sợ người này tức giận làm việc thiếu suy nghĩ. _
- Con điểu nhân điên cuồng này sao có thể mạnh mẽ như vậy chứ, xương cốt bị gãy nhiều thế mà vẫn còn có thể bay được.
_ Đồ Phi giật mình, ngửa đầu nhìn trời.
Lúc này phong ấn của Kim Sí Tiểu Bằng Vương đã được mở ra, khí tức mạnh mẽ của tu sĩ bí cảnh Tứ Cực làm cho người ta kinh hãi.
Kim Sí Tiểu Bằng vương thật sự bị thương rất nặng, thân thể run rẩy suýt nữa thì rơi xuống dưới. Bằng ảnh chợt lóe, hắn hóa thành hình người, sắc mặt âm trầm nhìn xuống phía dưới. _ - Tiểu Bằng vương, ngươi cảm thấy thế nào? Hãy mau đi tìm nơi tĩnh dưỡng, chữa trị thương thế đi.
_ Có tu sĩ của yêu tộc mở miệng khuyên nhủ.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương vóc người cường tráng, mái tóc vàng rối tung cả lên, con mắt sắc bén lạnh lùng liếc nhìn Diệp Phàm. Sau đó hắn vẫy tay một cái, Đại Hoang kích đang ở trong vách núi hóa thành một đạo ánh sáng đen bay lên, lại một lần nữa nằm trọn trong tay hắn.
Nhiều người thấy vậy liền căng thẳng, Thanh Y Tiểu Giao vương mở miệng nói: _
- Kim Sí Tiểu Bằng vương, huynh muốn làm gì?
_ Kim Sí Tiểu Bằng vương cũng không nói gì, nhìn Diệp Phàm một cái rồi hóa thành một đạo ánh sáng vàng lao về phía chân trời, trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng Sau đó có tiểu yêu báo cáo, Kim Sí Tiểu Bằng vương đã rời khỏi phương không gian này.
Đại chiến chấm dứt, tu sĩ Yêu tộc dần dần tản đi, Diệp Phàm và Đồ Phi trở lại nơi ở của Thanh Y Tiểu Giao vương. _
- Mặc dù ngươi đánh thắng Kim Sí Tiểu Bằng vương, nhưng cũng không nên ở lại chỗ này lâu. Nhất định là có rất nhiều người có ý đồ, muốn cướp đoạt đỉnh của ngươi.
_ Đồ Phi thấp giọng nói.
Diệp Phàm hiểu rõ điều này. Có lẽ sau trận chiến với Kim Sí Tiểu Bằng vương vừa rồi, tạm thời sẽ không có người có hành động bất lợi với hắn, nhưng nếu ở chỗ này quá lâu, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. _ - Ta biết.
_ Hắn gật đầu, rồi thầm nói nhất định phải giải quyết chuyện của Bàng Bác trong thời gian ngắn.
Không lâu sau đó, Nhan Như Ngọc xuất hiện. Khi tới phủ đệ của Thanh Y Tiểu Giao vương, nàng cũng ngầm nói cho Diệp Phàm không nên ở lại đây quá lâu. _
- Nhan công chúa, ta nghĩ người cũng có thể đoán ra được nguyên nhân vì sao ta đến đây.
_ Diệp Phàm thành thật nói: _
- Ta chỉ có một thỉnh cầu, ta muốn gặp lại Bàng Bác. Đã xa nhau nhiều năm như vậy, nhưng ta vẫn chưa gặp mặt được hắn.
_ - Việc này sợ rằng không được, ba tháng sau hắn mới có thể xuất quan, hiện tại không thể quấy nhiễu hắn.
Nhan Như Ngọc lắc đầu
Diệp Phàm nhất thời cả kinh. Thời gian quá gấp rồi, chỉ sợ rằng sau ba tháng nữa Bàng Bác chân chính sẽ không còn trên đời này. _
- Các người đang nói đến… vị kia trong Bất Lão điện?
_ Thanh Y Tiểu Giao vương cũng hơi kinh hãi.
Nhan Như Ngọc gật đầu, rồi không nói thêm gì nữa. _
- Bất Lão điện, chính là tòa cổ điện mà Thanh Giao vương đã lấy được sao?
_ Đồ Phi kinh ngạc.
Dường như những người có mặt ở trong phủ cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, nên họ chỉ gật đầu một cái, không có ai giải thích cặn kẽ. _
- Diệp tiểu đệ, nếu ngươi muốn tiếp tục đợi thì có thể đi đến phủ đệ của ta.
_ Nhan Như Ngọc mở miệng, lấy bàn tay trắng nõn vuốt mái tóc dài, lộ ra gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết.
Diệp Phàm biết đối phương cố ý tốt, sợ hắn bị cướp đoạt vạn vật mẫu khí đỉnh nên mới mời hắn. _
- Cầu còn không được, xin cảm ơn ý tốt của Nhan tiên tử.
_ Đồ Phi nhanh miệng, thay mặt Diệp Phàm đáp ứng. _
- Nếu vậy thì làm phiền Nhan công chúa rồi.
_ Diệp Phàm chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
Khuôn mặt Hắc Hoàng ỉu xìu, nhưng trong mắt lại có một tia xảo quyệt chợt lóe rồi biến mất ngay lập tức. Nguyên nhân nó đến đây là cổ kinh, bây giờ tiến vào trong phủ của hậu nhân Đại đế Yêu tộc chính là hợp với tâm ý của nó.
Các tiểu thiên địa mà các Thánh hiền từ thượng cổ mở ra không giống nhau: có nơi không khí trầm lặng, chỗ khác tràn ngập sinh cơ, có cái chỉ nhỏ mấy trượng, lại có cái lớn đến mấy trăm dặm.
Tiểu thiên địa được Thanh Giao vương phát hiện rộng khoảng hai trăm dặm, có thể nói là rất rộng lớn. Sau khi Thanh Giao vương làm chủ nhân của nơi này, cũng có không ít Yêu tộc tự động tiến vào đầu nhập.
Thật ra thì sau khi hóa thành hình người, yêu tộc cùng nhân loại không khác biệt nhiều, thậm chí cả tập quán sinh hoạt cũng trở nên giống nhau.
Trong tiểu thiên địa này có một tòa thành của yêu tộc, kích thước không lớn nhưng cũng rất phồn hoa: mấy việc như bán linh dược, bảo vật trân quý, hay đổi tài liệu luyện binh đều được tiến hành ở đây.
Động phủ ưu nhã mỹ lệ của Nhan Như Ngọc nằm trong một dãy núi xinh đẹp tuyệt trần, cách yêu thành hơn mười dặm. Nơi đây có thác nước chảy xuống như một dải lụa mỏng, cỏ cây xanh tươi, vô cùng xinh đẹp.
Trên mỗi một ngọn núi đều có cung điện, ở đấy có rất nhiều nhà còn chưa có ai ở, nên việc bọn Diệp Phàm sẽ ở đâu không phải là vấn đề. Nhan Như Ngọc tận tình phái vài tiểu yêu tới hầu hạ bọn họ.
Diệp Phàm chọn một nơi thanh tịnh. Trên đỉnh ngọn núi này có cung điện thấp thoáng trong rừng thông, suối chảy róc rách uốn lượn quanh co chảy xuống dưới chân núi. _ - Bất Lão điện là nơi như thế nào?
_ Đợi đến lúc không có người khác, Diệp Phàm hỏi thăm Đồ Phi. _
- Đó là một cổ điện ở trong di tích cổ của một Thánh Hiền, bị Thanh Giao Vương đoạt được. Ở bên trong tu luyện có thể kéo dài tuổi thọ, có hiệu quả bất lão kì diệu.
_ - Thần kì như vậy sao?
Diệp Phàm kinh ngạc, nhưng cũng rùng mình một cái, đặc tính đặc thù như vậy không phải sẽ tạo nên hi vọng cho tồn tại trong cơ thể Bàng Bác cơ hội được sống tiếp sao? _ - Bất Lão điện thất sự rất thần bí! Thanh Giao vương luôn cố gắng thôi diễn để hiểu được đạo văn phức tạp trên đó, hiểu được huyền bí bất lão.
_ - Đây là bảo vật vô giá!
Hai mắt Hắc Hoàng sáng lên, nói: _
- Nếu có thể vẽ lại đạo văn được khắc bên trong nó, nhất định tương lai sẽ có ích.
_ - Ngươi hãy bỏ cái ý nghĩ ngu ngốc đó đi.
Đồ Phi vẫn luôn tức giận việc mình bị Hắc Hoàng cắn. _
- Nhóc con, ngươi nên tôn trọng ta một chút đi, rồi cũng có lúc ngươi phải cầu xin ta đấy.
_ Hắc Hoàng vênh mặt nói.
Diệp Phàm vội vàng khuyên giải, nếu không, chắc chắn là sẽ xảy ra chuyện người chó đại chiến rồi. _
- Bất Lão điện ở đâu, có thể dẫn ta đi xem một chút không.
_ Đồ Phi kinh sợ nói: _
- Diệp tiểu huynh đệ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Tốt nhất là đừng có chủ ý tới nó, đây chính là bảo bối của Thanh Giao Vương đó, đụng tới nó là đại họa đó.
_ - Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không làm loạn đâu. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenyy.vn
Diệp Phàm cười nói.
Đồ Phi không hổ danh là người nhiều chuyện, không thể làm chủ được cái miệng của mình. Hắn đưa tay chỉ lên không trung, nói: _
- Nhìn thấy mấy đám mây kia không, Bất Lão điện huyền phù trên đó đấy.
_ - Cổ điện vĩnh viễn không rơi xuống…
Diệp Phàm cả kinh. _
- Tòa cổ điện của Thánh Nhân thượng cổ lưu lại không thể bị rơi rụng được, cực kì thần bí.
_ Đồ Phi không thể giữ bí mật được, tiện miệng nói ra.
Diệp Phàm cẩn thận hỏi rõ một phen, sờ sờ cằm, sau đó không nói gì nữa. _
- Ta nói rồi đấy Diệp tiểu huynh đệ, ngươi không được làm loạn.
_ Đồ Phi cảnh cáo.
Tuy tiểu thiên địa này là không gian do các Thánh Hiền thượng cổ mở ra, nhưng nó cũng có phân ra ngày đêm. Ban ngày rực sáng là do có một viên Hỏa châu to lớn phát sáng, sau khi Hỏa châu chìm xuống thì sẽ đến ban đêm.
Đêm khuya, Diệp Phàm và Hắc Hoàng lặng lẽ cùng nhau rời đi, rồi bay lên trời cao, từ xa xa ngắm nhìn tòa cổ điện trên tầng mây.
Đây là một tòa điện phủ rất cổ xưa, nhìn bên ngoài đã có dấu vết tàn phá của thời gian, ở xung quanh nó có không ít những khối đá kỳ lạ. _
- Có phát hiệng gì không?
_ Diệp Phàm thấp giọng hỏi. _
- Rất không ổn, ta không biết ở trong điện có gì nhưng ở phía ngoài có mười tám đạo cấm chế, rất nhiều đạo văn.
_ Diệp Phàm cau mày, đây không phải là tin tức tốt.
Hắc Hoàng tiếp tục nói: _
- Ngươi nhìn thử đi, phía trên những đám mây kia có rất nhìn tảng đá cổ quái được khắc lên rất nhiều đạo văn cực kì lợi hại, không có đại thần thông thì không thể phá được.
_ - Nếu đúng là vậy, chúng ta không thể vào được sao? _
- Bổn Hoàng là ai, không có đạo văn nào mà ta không thể phá được!
_ Hắc Hoàng tỏ ra kiêu ngạo, nói. _
- Ngươi đừng có ba hoa nữa, không biết ai bị nhốt ở sơn mạch Vân Đoạn mười tám năm, thiếu chút nữa thì trở thành một cục đất đen.
_ Nghe thấy mấy lời này, Hắc Hoàng nổi giận lên: _
- Đừng nhắc tới mấy chuyện nhỏ như hạt thóc đó nữa.
_ - Ngươi thật sự có thể phá được mười tám đạo cấm chế này?
Diệp Phàm cảm thấy nghi ngờ. Qua những chuyện ở Dao Trì cố địa, hắn cảm thấy Hắc Hoàng không đáng tin chút nào. _
- Ta đã từng gặp qua mấy loại cấm chế này, cũng biết cách phá giải nó, chỉ có một rắc rối nhỏ là cần một chút tài liệu mới được.
_ - Ngươi cần tài liệu gì? Mà dùng để làm gì?
Diệp Phàm hỏi. _
- Cần một chút tài liệu trân quý để khắc một ít đạo văn phá giải các cấm chế này.
_ Hắc Hoàng nói ra tên một loạt các tài liệu. _
- Cái này có chút khó khăn, nhất thời biết đi đâu mà tìm chứ?
_ - Nếu không có đủ tài liệu, thì chỉ cần có đủ nguyên là được. _
- Cần bao nhiêu nguyên?
_ - Ít nhất cũng cần mấy phương nguyên.
Hắc Hoàng làm bộ không quan tâm, nói ra. _
- Một phương chính là ba nghìn ba trăm cân đấy, mấy phương nguyên…sao ngươi nói nhẹ nhàng thế hả?
_ - Không phải trên người ngươi còn có hai phương sao, dùng tiết kiệm một chút thì cũng đủ đó. _
- Chó chết, nói qua nói lại một hồi, cuối cùng ngươi lại định lấy nguyên của ta sao?
_ Sự việc hệ trọng nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, một khi chưa nắm chắc mười phần thì họ chưa thể xông vào Bất Lão điện.
Đêm khuya vắng lặng, khi Diệp Phàm trở lại trong phòng, hắn cảm nhận được trong phòng có một người. _
- Ai?
_ Một tiếng cười như chuông bạc ngân vang truyền đến, rồi có một hương thơm xông vào mũi. Ánh đèn chợt lóe lên, một thân ảnh nữ tử quen thuộc đang nhẹ nhàng đi đến.
Áo quần nàng thướt tha, đôi chân dài ngọc thon như ẩn như hiện. Nàng có một cái eo thon nhỏ và tinh tế, hai cánh tay để trần ở bên ngoài một nửa, lộ ra làn da hồng hồng mà trong suốt.
Đây là một nữ tử xinh đẹp, những đường cong trên người uốn lượn theo dáng thon, phải nói là dáng người ma quỷ mới đúng. Dung mạo nàng ta đẹp như thiên sứ, ở ngay trán còn có một nốt ruồi màu hồng lấp lánh. _ - Là ngươi...
_ Diệp Phàm nhận ra người này, chính là yêu tinh Tần Dao.
Tần Dao cười khẽ, nháy nháy mắt một cái rồi cười quyến rũ, nói: _
- Trễ như vậy, ngươi không ở trong phòng mà đi đâu đấy?
_ - Đi vào rừng tản bộ thôi. _
- Nói dối, tiểu tử ngươi có ý đồ gì xấu xa đấy nha.
_ Diệp Phàm cười to, nói: _
- Ta nói, ta đến đây là muốn thực hiện lời hứa "đại khai sát giới"
_ - Tiểu hài tử ngươi biết gì chứ?
Tần Dao đúng là một yên tinh đích thật, mới chỉ liếc hắn một cái thôi nhưng đã tỏ rõ nét mị hoặc điên cuồng, toát lên vẻ phong tình vạn chủng.