TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 245: Con Chó Đen Thui

Diệp Phàm hòa mình trong bóng tối, nhìn thấy hết mọi chuyện trong phòng. Mặc dù thân ảnh màu đen kia cường tráng như một ngọn núi bằng sắt, nhưng lại vô thanh vô tức như một u linh, động tác rất nhanh nhẹn. _ - Chạy thẳng tới phòng của ta, mục đích vô cùng rõ ràng...

_ Tiếng kêu giết ở khu vực đằng trước vang lên rung trời, không ngừng có tiếng thét thảm thiết thê lương truyền đến. Rất nhiêu thân ảnh tìm cách phóng lên cao, nhưng lại bị đánh xuống dưới, máu tươi phun ra khắp nơi.

Diệp Phàm kinh hãi, người xâm phạm thật quá cường đại. Hắn vội vàng thu liễm khí tức của mình lại, lẳng lặng quan sát.

Có tiếng bước chân truyền đến, các nữ đệ tử Dao Trì thánh địa xông vào trong sân.

Bỗng nhiên có tiếng "cọt kẹt" mở cửa truyền ra, sắc mặt Lý Đức Sinh tái nhợt, hắn vội vàng xông ra ngoài như vớt được một cọng rơm cứu mạng. Nguồn: http://truyenyy.vn "Ầm"

Gian phòng của Diệp Phàm trực tiếp bị đánh sụp xuống, cửa sổ nát bấy, mấy cây trụ chống nhà bị bẽ gãy, gạch ngói vụn bay tứ phương. Một thân ảnh màu xám tro đứng ở trong bụi mù, trông nó giống như một bức tường ma quỷ chặn lại đường đi đằng trước. _ - Ngươi là ai?

_ Một vị nữ đệ tử Dao Trì thánh địa quát khẽ. _

- Tiên tử muội muội, hắn không phải là người, là quái vật từ bên trong cấm địa Thái Sơ chạy tới đó, mau mau trốn đi.

_ Lý Đức Sinh khóc nứt nở, vội vàng chạy mất.

Đám bụi mù màu xám tro từ trên đầu sinh vật cao lớn rơi xuống mặt đất, khuôn mặt của nó cũng bị lớp bụi mù này che mất. Từng tia ánh sáng trăng xuyên thấu qua sợi tóc, nhưng lại không chiếu vào con ngươi đen ngòm của nó được, bỗng chốc bóng đêm ở Nguyên thành lúc này trở nên rất đáng sợ.

Các đệ tử Dao Trì thánh địa rút lui, sinh vật này thật quá nguy hiểm, làm cho người ta có cảm giác không thể chống lại được. Các nàng muốn chạy trốn, nhưng lại bị khóa chặt rồi, đồng thời các nàng còn có cảm giác chỉ cần có hành động nào khác thường là sẽ bị tấn công ngay.

Một tiếng gầm trầm thấp vang lên làm người ta cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân, giống như cả thân thể bị rơi vào trong một hầm băng. Sinh vật màu xám tro kia mới bước ra một bước liền đã xông tới trước. "Xoẹt xoẹt"

Những tia ánh sáng sáng bóng lóe lên, sáu thanh vũ khí bị bàn tay của nó chấn nát, trên mặt đất xuất hiện một đống sắt vụn.

_"Phốc" _

Cùng lúc đó, toàn thân nó tản phát ra một đám sương mù xám tro nồng đậm, vừa xông qua bên kia thì sáu tên đệ tử Dao Trì thánh địa còn chưa kịp hét lên, thân thể đã bị nó xé vụn. Máu tươi chảy ra khắp nơi, quần áo dính máu bay tán loạn.

Diệp Phàm sợ hết hồn hết vía, con sinh vật xám tro này thật quá mạnh mẽ, chỉ mới dùng một chiêu mà đã giết chết sáu vị đệ tử Dao Trì thánh địa.

Một tiếng quát khẽ truyền đến, một nam một nữ đồng thời hạ xuống. Một người là trưởng lão Diêu Quang thánh địa, một người khác là trưởng lão Dao Trì thánh địa, cả hai đồng thời xuất thủ tấn công sinh vật màu tro xám. "Rống..."

Tiếng gầm thét trầm thấp như tiếng sấm, làm cho máu huyết trong cơ thể con người sôi trào cả lên. Cũng không biết từ khi nào mà trong tay của nó đã có thêm một thanh kiếm máu khổng lồ, dài đến hai thước, rộng khoảng một thước, toàn thân kiếm bị nhuốm đỏ, phảng phất như có máu tươi đang chảy trên đó.

_"Phốc" _

Uy thế con sinh vật này rất khủng khiếp, bộ dáng vô cùng hung tợn. Nó cầm thanh kiếm máu trong tay rồi xông về phía trước, bụi mù bay ra khắp nơi làm cho cả bầu trời cũng bị màu xám tro bao phủ, nồng nặc đến nỗi giống như có từng đạo thác nước màu xám đang đổ xuống.

Không thể nào ngăn cản nó được, thanh kiếm máu khổng lồ của nó không những chém nát vũ khí của trưởng lão Diêu Quang thánh địa, mà còn bổ đôi thân thể người này ra. Nó đi xuyên qua thân thể bị bổ đôi, mặc cho máu tươi vung vẩy khắp nơi.

Uy thế thật khủng khiếp, không thể nào đối địch với nó được.

Thanh kiếm máu dài hai thước lại quét ngang ra, trưởng lão Dao Trì cũng không tránh được một kiếp, cứ thế bị nó chém chết.

Đơn giản trực tiếp, thô bạo mà hiệu quả, tàn nhẫn và vô tình!

Diệp Phàm vội vàng thu liễm khí tức của mình đến mức không thể thu liễm được nữa, nhịp đập và sự sống của thân thể cũng gần như dừng lại. Con sinh vật này thật quá kinh khủng, không thể nào đối địch với nó được, nó giống như một ma vương tái hiện lại trên nhân gian, hắn phải ẩn mình cho kỹ càng.

Nhưng con sinh vật ấy lại không tìm kiếm trong bóng tối, nó hướng theo đường lớn bay ra ngoài, lưu lại một làn sáng màu đỏ tươi dài đến vài trăm thước ở ngay không trung. _ - Thật sự là sinh vật từ bên trong cấm địa Thái Sơ sao?

_ Diệp Phàm nhanh chóng xông ra ngoài, rồi lôi luôn cả Lý Đức Sinh đang té ngửa ở bên cạnh hòn non bộ trong sân cùng đi. _

- Đừng giết ta...da dày thịt béo không dễ ăn đâu!

_ Lý Đức Sinh ôm đầu, cả người phát run. _

- Là ta!

_ Diệp Phàm tát cho hắn một cái để hắn tỉnh táo lại, rồi nói: _

- Ngươi có Âm Minh nhãn, con sinh vật hồi nãy từ bên trong cấm địa Thái Sơ đi ra thật sao?

_ - Đúng, chính là nó, ngươi không thấy được hình dáng nó sao?

Lý Đức Sinh thấy người đang lôi mình đi là Diệp Phàm, cũng hơi bình tĩnh lại một chút, nhưng ánh mắt vẫn còn rất sợ hãi. _

- Ngươi đã dùng Âm Minh nhãn nhìn sao?

_ Diệp Phàm lắc lắc bờ vai của hắn. _

- Ta chạy trối chết còn không kịp đây, chẳng lẽ là giả sao?

_ Lý Đức Sinh hơi bối rối, nói: _

- Đạo trưởng, chúng ta mau rời đi đi.

_ - Khi nãy nó cách ngươi mười thước mà cũng không ra tay giết người, ngươi còn lo lắng cái gì?

Nói tới đây, Diệp Phàm trầm giọng nói: _

- Ngươi hãy ở đây âm thầm quan sát, xem thử con sinh vật vừa rồi là chạy từ bên trong cấm địa Thái Sơ ra thật, hay là có người đang giả mạo.

_ Nói xong những lời này, hắn liền hòa mình vào trong bóng đêm biến mất. Khi nãy con sinh vật này chạy thẳng tới phòng của hắn, nên hắn không thể ở đây lâu được. Dù có thái thượng trưởng lão của Diêu Quang và Dao Trì thánh địa ở đây, chỉ sợ cũng không ngăn nó được.

Diệp Phàm cảm thấy rất đáng nghi, hắn không tin sinh vật kia là từ cấm địa Thái Sơ tới đây, có rất nhiều điểm đáng nghi. Hắn cảm thấy hình như đối phương vì Hoàng huyết xích kim trong người hắn, nên mới tới đây chém giết.

Đây là một cơ hội tốt, người của Dao Trì thánh địa cũng không giữ hắn được, Diệp Phàm muốn thừa dịp loạn bỏ chạy. Lúc này không có ai ngăn trở, hắn cảm thấy mình có thể thoát thân được.

Hắn tìm một địa phương vắng vẻ, rồi vận dụng thuật pháp _"cải thiên hoán địa" _ thay đổi hình dạng. Tiếng xương cốt răng rắc vang lên, rồi Diệp Phàm ném đạo bào màu xám tro vào trong Ly Hỏa thần lô, đốt cháy thành tro tàn. Một lúc sau hắn đã hóa thành một thiếu niên, thân mặc y phục màu tím.

Thuật pháp _"cải thiên hoán địa" _ đã có những thành tựu đầu tiên, không chỉ có thể thay đổi dung mạo, ngay cả thần vận khí chất trên người cũng đổi được. _ - Không đúng...

_ Hắn ngừng bước lại.

Nếu như con sinh vật hồi nãy không phải là sinh vật vô danh trong mỏ cổ Thái Sơ, mà là một người nào đó cải trang, hơn nữa còn đến đây vì Hoàng huyết xích kim, như vậy rất có thể đối phương còn đang chờ ở bên ngoài. Bây giờ mà tùy tiện xông ra bên ngoài, chắc chắn sẽ làm cho đối phương chú ý.

Đúng! Hiện giờ không phải là lúc chạy trốn, hắn cần phải tiếp tục ẩn núp ở đây.

Tiếng kêu chém giết ở tiền viện vẫn phát ra không ngừng, một con sinh vật cả người được một bộ lông trắng bao phủ đang huyền phù ở không trung, tay cầm một thanh kiếm lớn đen nhánh. Nó chỉ cần chém một kiếm ra thôi, liền có một làn máu tươi vung vẩy ra bên ngoài.

Con sinh vật này dũng mãnh đến mức không thể ngăn cản, ngay cả trưởng lão bí cảnh Tứ Cực cũng không thể chống đỡ. Con sinh vật kinh khủng này giết người không chớp mắt, cứ xông thẳng vào chém giết, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. _ - Chẳng lẽ ta đã suy nghĩ quá nhiều? Thật sự là sinh vật trong mỏ cổ Thái Sơ chạy tới ư? Nhưng vì sao con sinh vật màu xám tro kia lại chạy tới chỗ của ta?

_ Diệp Phàm cẩn thận nhớ lại, rồi lấy ra một miếng ngọc màu xanh hình con rùa, miếng ngọc này tản phát ánh sáng óng ánh. Ngoại trừ cái này ra, hắn không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác làm cho sinh vật này tới đây chém giết như thế. _ - Giết...

_ - Thái thượng trưởng lão trở lại!

Có người hô to, mọi người không còn sợ hãi nữa.

Cùng một thời gian, các thế lực lớn khác trong Nguyên thành cũng chạy tới giúp đỡ. Tiếng kêu giết vang lên khắp nơi, rất nhiều người đang chạy tới nơi này.

Diệp Phàm lại biến thành đạo sĩ, rồi nhanh chóng chạy tới chỗ Lý Đức Sinh, quát hỏi: _

- Nhìn cẩn thận cho ta, con sinh vật lông trắng kia có phải là sinh vật chạy từ bên trong cấm địa Thái Sơ ra hay không?

_ Lý Đức Sinh run rẩy, nhanh chóng đưa mắt nhìn về chân trời. Nhưng con sinh vật được lông trắng bao phủ kia lại sắp biến mất, tốc độ nhanh đến nỗi Diệp Phàm phải khiếp sợ, thái thượng trưởng lão Diêu Quang thánh địa cũng không đuổi theo. _ - Đúng là sinh vật từ cấm địa Thái Sơ chạy ra sao?

_ - Nó...trên người nó có sương mù thần bí bao phủ, ta không thể chắc chắn được.

Âm thanh Lý Đức Sinh run rẩy.

Diệp Phàm lấy tay đẩy Lý Đức Sinh ra, rồi không kéo dài thời gian nữa, vội vàng tới một chỗ khuất hóa thành một thiếu niên xa lạ. Sau đó thừa dịp các thế lực lớn trong Nguyên thành đến giúp, hắn thoát khỏi tiểu viện này.

Dù cho con sinh vật màu xám tro kia đang âm thầm nhìn trộm, hắn cũng không cần lo lắng nữa. Tình thế bây giờ rất hỗn loạn, người ra vào rất nhiều, hắn cũng không phải là người duy nhất rời khỏi tiểu viện này. _ - Thánh vật Đại Đế thượng cổ ao ước dùng để tế binh, thật đúng làm cho người ta sống không yên ổn mà.

_ Diệp Phàm cảm thấy đối phương không phải là sinh vật bên trong cấm địa Thái Sơ, rất có thể là có người giả mạo, vì ham muốn Hoàng huyết xích kim nên đã tới đây đại khai sát giới. _ - Lão Đao Cầm, Diêu Quang thánh tử, hay là...

_ Diệp Phàm nhớ lại những việc đã xảy ra. Con sinh vật màu xám tro kia cầm một thanh kiếm máu lớn dài khoảng hai thước, rộng khoảng một thước, chỉ cần một kiếm là đã chém nát trưởng lão Diêu Quang và Dao Trì thánh địa. Uy thế kinh khủng đến nỗi làm cho người ta phải phát rét.

Lão Đao Cầm ẩn giấu rất sâu, không thể nào đoán được thực lực lão ta cao sâu thế nào.

Diêu Quang thánh tử đạt tới bí cảnh thứ ba, thiên tư ngút trời, chiến lực có thể so với Thần Vương cùng giai, những người đạt tới bí cảnh Tứ Cực gần như không phải là đối thủ của hắn.

Về việc một người hóa ra hai thì càng không phải là vấn đề. Trừ Diệp Phàm ra, những tu sĩ khác khi đạt tới cảnh giới Đạo Cung đỉnh phong, trong thân thể đều có năm vị thần.

Một đêm này Nguyên thành không còn yên lặng nữa, Diêu Quang thánh địa chết hai mươi bảy người, bao gồm bốn tên trưởng lão bí cảnh thứ ba. Dao Trì thánh địa vẫn lạc mười tám người, trong đó có hai trưởng lão đạt đến bí cảnh Tứ Cực.

Tổng cộng có khoảng bốn mươi lăm tu sĩ bị chém chết, tất cả đều là một kiếm mất mạng, không có người nào kháng cự được thanh kiếm lớn đỏ như máu hay thanh kiếm màu đen ấy. Hai con sinh vật kia chỉ vừa lướt qua thôi, đã làm cho hai đại Thánh Địa tổn thất nghiêm trọng.

Trời vừa sáng tỏ, tin tức này liền làm chấn động cả khu vực rộng lớn, truyền tới các khu khai thác mỏ. Có rất nhiều thái thượng trưởng lão Diêu Quang và Dao Trì thánh địa vội vàng chạy tới đây.

Dám động thủ với Thánh Địa, dám dùng đao máu để huyết tẩy trong một đêm, tin tức này tuyệt đối làm người ta phải khiếp sợ, rất nhiều thế lực lớn ở Bắc vực cũng bị kinh động. _ - Diêu Quang thánh địa chết nhiều người như vậy, rất có thể là do lão Đao Cầm xuất thủ...

_ Diệp Phàm kinh hãi.

Sau khi trời sáng, hắn liền đi tới phía nam thành. Căn nhà tranh đổ nát vẫn còn nơi đó, nhưng người không còn ở đây, khung cảnh rất yên tĩnh. _

- Chẳng lẽ lão già này là người đã hạ thủ thật sao?

_ Diệp Phàm quen tay, dùng tay vuốt cằm một chút.

Hắn ở lại Nguyên thành, yên lặng theo dõi cuộc phong ba này, liên tục thấy có các đại nhân vật của hai Thánh Địa chạy tới xem xét.

Mạch nước ngầm ở khu vực này bắt đầu chuyển động, không còn bình tĩnh nữa.

Ba ngày sau Diệp Phàm rời khỏi Nguyên thành, hắn không muốn chờ đợi ở đây nữa, rời xa nơi thị phi mới là thượng sách.

Nếu như muốn vào Dao Trì thánh địa thì còn rất nhiều biện pháp khác, nhưng hắn không thể sử dụng thân phận đạo sĩ nữa. Thân phận ấy của hắn bây giờ là người có vật dành riêng của Đại Đế - Hoàng huyết xích kim, tin tức này mà truyền ra ngoài chắc chắn làm thiên hạ chấn động, và hắn sẽ bị người khác truy sát!

Nửa tháng sau, Diệp Phàm rời xa khỏi khu vực khai thác mỏ, đi về phía một ốc đảo, tìm trở về thôn trại ở cạnh Tử sơn.

Mới vừa đến gần thôn trại, liền có một bóng đen khổng lồ đánh tới. Tuy tốc độ Diệp Phàm rất nhanh, gần như độc bộ bí cảnh Đạo Cung, nhưng vẫn không né được.

Hắn bị đẩy bổ nhào xuống đất, sau đó có một móng vuốt lớn màu đen sắc bén đánh thẳng xuống, móng vuốt này vừa to vừa khỏe.

Diệp Phàm liền dùng sức đẩy móng vuốt này ra ngoài, rồi bật mình dậy, thoáng cái đã cưỡi lên bóng đen to lớn này.

Thật không ngờ bóng đen này là một con chó mực lớn, lớn hơn mấy con chó khác rất nhiều, trông nó như một con trâu vậy. Toàn thân con chó này có màu nước đen, cái đầu rất to, nhìn toàn người thì còn lớn hơn con cọp.

_"Phịch" _

Con chó mực này không chỉ rất khỏe, mà còn rất nhanh nhẹn. Nó mới chỉ dùng sức một chút là đã đánh ngã Diệp Phàm xuống đất, làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Con chó mực này nhìn hắn, nước miếng chảy từ trong miệng ra, trông rất ghê gớm, nó không ngừng liếm đầu lưỡi. Diệp Phàm thấy như vậy thật không biết phải nói gì, tức giận muốn tát cho một cái. "Vèo"

Nhưng con chó mực này lại rất nhanh nhẹn, trốn sang một bên như một tia chớp màu đen, sau đó mở cái miệng to như chậu máu ra cắn hắn.

_"Phịch" _

Diệp Phàm dùng tay tát một cái, con chó mực lảo đảo té qua một bên. Nhưng nó không có việc gì, ngược lại còn cắn trúng áo hắn một mảng lớn.

Hắn rất khiếp sợ, chẳng lẽ con chó này thành tinh rồi sao? Nhưng cho dù là chó tinh thì cũng không ngăn cản được hắn a. _

- Con chó hoang này ở đâu ra vậy, ta không tin đánh không chết được ngươi!

_ Diệp Phàm tiến lên phía trước, đánh ra một bàn chưởng màu vàng tới phía trước, trong đó còn ẩn chứa Đấu chiến thánh pháp. _

- Ngươi mới là chó hoang...

_ Đột nhiên con chó lớn màu đen kia mở miệng nói tiếng người.

Lần này đến phiên Diệp Phàm giật mình, kinh ngạc đến nỗi muốn nhảy dựng lên. Con chó này có thể mở miệng được, chẳng lẽ thành tinh thật sao? _

- Chó tinh...

_ - Miệng ngọc không nói bậy, ngươi không nói chuyện thì tốt hơn đấy.

Con chó mực đó lại xông tới trước, nhe răng nanh tuyết trắng sắc bén như lưỡi dao ra cắn Diệp Phàm. _

- Diệp tiểu ca, ngươi trở lại rồi...

_ Vương Xu từ trong trại đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Diệp Phàm, liền vui mừng chào đón. _

- Nơi này có một con chó hoang thành tinh, đừng tới đây. Sự việc có chút cổ quái, chờ ta thu thập nó đã, khuya hôm nay ăn thịt chó đen!

_ - Ai ăn ai còn chưa biết đâu!

Con chó mực này gầm thét, nhào tới trước một lần nữa. _

- Diệp tiểu ca đừng động thủ, đó là con chó Trương Ngũ Gia nuôi, không ăn được đâu.

_ Vương Xu kêu to, đồng thời hô to với con chó mực: _

- Hắc Hoàng, đừng có cắn người đó, đó là ân nhân của thôn trại chúng ta.

_ Người trong thôn trại bị kinh động, rất nhiều người cũng chạy ra. _

- Diệp tiểu ca trở lại rồi...

_ - Hắc Hoàng, đừng cắn bậy. _

- Đó là con chó Trương Ngũ Gia dẫn về, có tên là Hắc Hoàng, đã thông linh rồi.

_ ....

Nguyên một đám người nhiệt tình chạy lại chào hỏi.

Diệp Phàm nghe thấy con chó mực lớn này là do Trương Ngũ Gia dẫn về, cảm thấy rất kinh ngạc, nên không thể ra tay tiếp được.

Nhưng mà con chó mực này lại không buông tha cho hắn, che răng nhếch miệng cắn hắn không ngừng, chỉ lát sau đã cắn nát hơn nửa cái áo. _

- Con bà nó, ngươi còn ngang tàng phách lối hơn mấy con chó cụt đuôi!

_ Diệp Phàm đánh một chưởng lên mình nó, cảm thấy giống như đang đánh vào tường đồng vách sắt vậy, tạo nên âm thanh rung động leng keng. Nếu không sử dụng Đấu chiến thánh pháp, căn bản không đánh động nó được.

Con chó mực này nhe răng nhếch miệng, nói giọng khàn khàn. Nhưng nó cũng không cắn da thịt hắn thật, chỉ cắn nát y phục của hắn thôi. _

- Thật tức chết ta, đúng là một con chó cụt đuôi, hèn chi hung dữ đến thế.

_ Diệp Phàm không biết nói gì nữa.

Con chó mực này chỉ có nửa cái đuôi thô to, lông trên người gần như trụi sạch. _

- Diệp tiểu ca, ngươi trở lại rồi, không bị con chó cụt đuôi kia cắn chứ?

_ Nhị Lăng Tử Lôi Bột từ đằng xa bay tới, tốc độ rất nhanh, xem ra tu vi có tăng lên.

Nhưng khi đi tới gần thấy có con chó mực kia trong đám người, sắc mặt hắn nhất thời tái đi, vội nói: _

- Gọi sai rồi, phải gọi là Hắc Hoàng.

_ - Đợi một lát...con chó cụt đuôi này là sao?

Diệp Phàm lôi Vương Xu và Lôi Bột sang một bên, vội hỏi.

Hai người còn chưa nói gì thì chó mực đã nhe răng ra, nói: _

- Còn dám gọi ta là chó cụt đuôi, bổn Hoàng sẽ tiêu diệt các ngươi!

_ - Con chó đen thành tinh nhà ngươi đúng là nói khoác mà không biết ngượng.

Diệp Phàm nhìn Vương Xu và Lôi Bột, nói: _

- Không phải thôn trại bị con chó này chiếm lấy sao? Không có chuyện gì, các ngươi không cần sợ. Ta chỉ cần dùng một mồi lửa là thiêu chết được nó, rồi làm thịt chó cho các ngươi ăn.

_ - Không thể làm thế được, thật ra Hắc Hoàng rất tốt. Nếu nó ở đây thì từ đây về sau thôn trại không cần lo lắng vấn đề an toàn nữa. _

- Diệp tiểu ca, đừng hiểu lầm, thật ra Hắc Hoàng là một con chó tốt.

_ ...

Tất cả mọi người cùng nhau giải thích.

Diệp Phàm nhanh chóng hiểu rõ. Con chó này chính là bóng đen cướp đi toàn bộ con dê nướng trong buổi tiệc bữa tối mấy tháng trước, sau đó nó thường xuyên lui tới vài lần, cuối cùng ở trong nhà Trương Ngũ Gia.

Nhưng con chó mực này cũng không ăn uống chùa, có mấy lần đem về mấy khối nguyên hoàn trả.

Diệp Phàm nhất thời kinh hãi, chẳng lẽ con chó mực lớn này chính là sinh vật từng theo hắn từ trong Tử sơn ra ngoài chứ? _

- Hắc Hoàng, đừng cắn người đó. Diệp tiểu ca là người tốt...

_ Lúc này Trương Ngũ Gia đã biết tin, chống gậy từ trong thôn trại đi ra ngoài.

Con chó mực này còn lớn hơn mãnh hổ, cường tráng hơn cả con trâu. Nó lắc lắc cái đuôi, đi tới gần Trương Ngũ Gia.

"Đây là sinh vật từ trong Tử sơn chạy ra ngoài thật sao?" - Diệp Phàm cảm thấy khó tin.

Hắn tiến lên hỏi Trương Ngũ Gia, nói: _

- Ngũ Gia, con chó cụt đuôi này là...

_ - Tiểu tử, ngươi chán sống rồi hả? Ai là con chó cụt đuôi?

Con chó lớn nhe răng, răng nanh của nó rất to, đôi mắt to trừng lớn lên như chuông đồng. _

- Ngươi nói ngươi là...Hắc Hoàng?

_ Diệp Phàm hỏi. _

- Không sai, ngươi có thể gọi bổn Hoàng như vậy!

_ Con chó mực này tỏ ra kiêu ngạo. _

- Hắc Hoàng con bà ngươi, ngươi cho mình là Thánh Hoàng thượng cổ thật sao?

_ Diệp Phàm quét mắt nhìn nó một cái, nói: _

- Nể mặt các phụ lão ở thôn trại này, ta sẽ không gọi ngươi là chó cụt đuôi, vậy gọi ngươi là con chó đen thui đi.

_ Con chó mực nổi giận, nói: _

- Tại sao bổn Hoàng không thể sánh với các Thánh Hoàng thượng cổ? Bây giờ ta không nhịn nổi nữa rồi, ta muốn giết ngươi!

_