Do nguyên nhân khách quan là lỗi nguồn text và lỗi nguồn hán việt, và nguyên nhân chủ quan là không kiểm tra lại, nên các dịch giả đã mắc một sai phạm lớn trong lúc dịch: đó là thể chất của Diệp Phàm theo ý định của tác giả Thần Đông có tên là Thánh Thể Hoang Cổ, chứ không phải là Thánh thể Thái Cổ.
Đây là một lỗi rất lớn trong lúc dịch, mình là người dịch thứ ba rồi mà cho đến hôm nay mới phát hiện ra sai sót này, thật là đáng trách và thành thật xin lỗi các bạn độc giả.
Mình sẽ cố gắng sửa lại cụm từ trên trong những chương đã dịch để giúp các bạn thống nhất lại với nhau.
Về việc Thái Cổ là gì? Hoang Cổ là gì? Giữa hai thời đại này khác nhau như thế nào thì các chương về sau sẽ giải thích, các bạn độc giả không cần chú ý bây giờ.
Thân.
Cổ mỏ đen nhánh rất cô quạnh, không có âm thanh nào. Diệp Phàm đứng yên một hồi lâu mà nghĩ tới nhiều chuyện. Cuối cùng hắn không thay đổi chủ ý, vẫn tiếp tục đi tới phía trước.
Một mình hắn đi tới phía trước, không nhanh cũng không chậm, chú ý quan sát mọi việc chung quanh. Nhưng mà vách động hai bên không còn khắc các đồ án nữa, tất cả đã kết thúc.
Khi đi tới trước được hơn ba mươi dặm, bỗng nhiên cấu tạo và tính chất của đất đai trở nên xốp hơn. Khi đi lên đó, lòng bàn chân hoàn toàn được lưu lại, thấy rõ một màu xám trắng ở trên mặt đất.
Mới đầu Diệp Phàm cũng không để ý, nhưng sau khi đi được mấy trăm trượng nữa, hắn cảm thấy càng lúc càng lạnh thấu xương. Âm khí ở nơi đây rất nặng, giống như là gió bắc cuốn tuyết thổi vào người.
Khi hắn dẫm phải một vật thể cứng rắn, tạo nên tiếng vang vỡ vụn thì Diệp Phàm mới hiểu được rốt cuộc hắn đã đi tới một nơi như thế nào.
Màu xám trắng trên mặt đất không phải là do cấu tạo và tính chất của đất tạo nên, mà đó chính là tro cốt. Ở đây còn có rất nhiều xương khô chưa bị hủy hoại hoàn toàn, âm khí chung quanh nhiều như vậy chính là do tro cốt tản phát ra.
Diệp Phàm là một tu sĩ nên không e ngại những điều này, nhưng hắn lại không thể không liên tưởng đến một việc: rốt cuộc cần phải có bao nhiêu xương người chồng chất lên nhau mới có thể tạo thành nhiều tro cốt như vậy?
Hắn nhanh chóng nghĩ tới thần nguyên tuyệt thế đã từng ở trong nhánh long mạch này. Ban đầu khi khối thần nguyên đó xuất thế, nó đã tạo nên cảnh tượng hài cốt như núi, máu chảy thành sông. Chẳng lẽ toàn bộ những người khai thác nguyên mấy chục vạn năm trước đã bị sinh vật kinh khủng trong khối thần nguyên giết chết, đều được an táng ở đây?
Đi ra ngoài rất xa mà vẫn không thấy cuối của con đường đầy tro cốt màu xám trắng này, hơn nữa, đám tro cốt này còn rất dày chứ không phải chỉ trải rộng ra.
Răng rắc!
Tiếp tục đi được vài trăm thươc, rốt cuộc không còn thấy tro cốt nữa, thay vào đó chính là những bộ xương khô chi chít, có mặt ở khắp nơi. Nhưng đám xương khô này đã sớm mục nát, chỉ cần bước nhẹ lên một cái là sẽ biến thành tro. Dưới lực lượng của năm tháng, không có vật gì có thể tồn tại lâu dài.
Khi đi đến nơi này, Diệp Phàm cảm thấy bên trong cổ mỏ như biến thành một hầm băng lạnh giá, khí lạnh như biến thành từng lưỡi dao sắc bén găm vào da thịt người khác. _ - Không trách được ma dơi lại sống ở nơi này, quả nhiên đúng như những gì sách cổ đã ghi, bọn chúng chỉ sống ở vùng đất đại hung.
_ Diệp Phàm bắt đầu đề phòng. Hắn cũng không muốn còn chưa tiến vào Tử sơn thì đã phải bỏ mạng khó hiểu ở trong cổ mỏ. _
- Ô ô........
_ Tiếng gió lạnh gào thét, bỗng nhiên có từng đạo quỷ ảnh mông lung từ trong đống xương khô bay ra. Những quỷ ảnh này trông rất mơ hồ, lượn qua lượn lại khắp nơi. _ - Loại vật này có tồn tại thật sao?
_ Diệp Phàm kinh ngạc trong lòng.
Hắn giơ thanh đao bằng da đá trong tay lên, rồi đi thẳng về phía trước. Thanh đao cổ dài hai thước này quả nhiên có khả năng trừ tà, những quỷ ảnh kia rối rít lui tránh.
Leng keng!
Bỗng nhiên có tiếng vang của xích sắt từ đống xương khô phía trước truyền đến. Diệp Phàm rùng mình một cái, hắn cảm thấy sát khí lạnh lẽo.
Hắn đi sát vào vách tường mỏ cổ, rồi nhẹ nhàng từng chút một đi tới trước. Khí tức toàn thân đều được bộ quần áo bằng da đá che đậy lại, không có một chút bị tiết ra ngoài.
Ở ngay trăm trượng phía trước, sát bên mỏm núi đá ở ngay trong quặng mỏ có một cái động sâu đen nhánh. Tiếng xích sắt lay động là từ bên trong động phát ra.
Cái động này vô cùng sâu, lạnh lẽo thấu xương đến nỗi làm cho lòng người kinh hãi. Cái khí lạnh lẽo ấy như hóa thành một loại vật chất vô hình chạm vào da người, đau đớn giống như kim châm đâm vào.
Diệp Phàm vội vàng lấy cái nón làm bằng da đá đội lên, che phủ hết cả khuôn mặt.
Từ trong hắc động sâu thẳm đó liên tục có những tiếng gầm gừ và tiếng xích sắt lay động truyền lên trên, giống như có một hung vật bị khóa ở dưới.
Có thể thấy rất rõ mỗi khi tiếng gầm gừ vang lên, thì các quỷ ảnh từ trong đống xương khô bay ra ngoài đều bị chấn thành nát bấy, sau đó hóa thành âm khí bị hắc động thôn phệ. _ - Đây là vật gì?
_ Diệp Phàm nhíu mày. Chắc chắn đây không phải điềm tốt, chỉ sợ là một hung vật mạnh mẽ.
Phải biết rằng từ mấy chục vạn năm trước, nơi này đã có rất nhiều người khai thác nguyên và tu sĩ chết đi, nhiều đến nỗi máu chảy thành sông, thây chất thành đống. Qua nhiều năm như vậy, nơi này sản sinh ra hung linh cũng là điều bình thường. _ - Mặc kệ nó là cái gì, chỉ cần không ngăn trở ta là được.
_ Hắn âm thầm đánh giá một chút, cảm thấy hung vật ở dưới sẽ không thể thoát ra được. Hắn cẩn thận đi vòng qua, tiếp tục đi tới sâu trong cổ mỏ. _
- Có lẽ bộ quần áo bằng da đá này cũng có chút tác dụng, mấy đồ vật âm uế không thể dính vào người được.
_ Sau khi tiếp tục đi tới một đoạn đường dài nữa, rốt cuộc xương khô đã biến mất hoàn toàn. Cổ mỏ lúc này trở nên rất khô ráo, không có đồ vật gì ở chung quanh.
Diệp Phàm tính toán khoảng cách một chút, hắn đã đi được năm trăm dặm rồi, có lẽ không còn cách Tử sơn quá xa nữa.
Hắn tiếp tục đi về phía trước khoảng bốn năm dặm nữa, bỗng nhiên có ánh sáng chập chờn truyền đến, không khí cũng trở nên ôn hòa hơn.
Điều này làm cho Diệp Phàm thất kinh. Khi nãy đi qua đống xương khô, hắn còn cho rằng đã vào vùng đất đại hung, nếu như càng đi sâu vào trong thì chắc còn phải hung hiểm hơn. Nhưng mà cách chỗ hắn đang đứng mấy dặm lại có linh khí nồng nặc ào tới mặt, làm người ta cảm thấy thật tường hòa. _ - Vừa đi ra khỏi đống xác chết, lại đến ngay Niết Bàn sao?
_ Phía trước có tiếng tiên hạc kêu to, đây không phải là ảo giác, bởi vì hắn có thể nhìn thấy chúng rõ ràng.
Khi đi tới được mấy dặm nữa, một thế giới tràn đầy ánh sáng hiện lên trước mắt hắn. Bóng tối của cổ mỏ hoàn hoàn biến mất, thay vào đó là những đạo ánh sáng nhu hoà lưu chuyển, thể hiện sự tường hòa và thánh khiết. _ - Đây là khí tức của nguyên!
_ Mặc dù trời rất sáng, nhưng Diệp Phàm lại không thể nhìn xa. Sương mù nồng nặc lưu động trong không khí cản trở tầm mắt của hắn
Diệp Phàm cảm thấy ngẩn người, bởi vì những làn sương mù kia chính là tinh khí sinh mệnh nồng nặc do nguyên tản phát ra sau khi được hình thành. _
- Tinh khí nguyên tràn đầy khắp nơi, chắc chắn nơi này có rất nhiều nguyên...
_ Diệp Phàm tìm kiếm xung quanh, nhưng không phát hiện được gì.
Khí nguyên tràn ngập nhiều loại màu sắc phiêu động trong không khí, ngay lúc đó có một con tiên hạc giương cánh bay qua, giống như là không nhìn thấy hắn, thoải mái bay lượn ngay trong cổ mỏ. _ - Đây là... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenyy.vn
_ Diệp Phàm hơi kinh ngạc. _
- Gừ....
_ Tiếp đó hắn lại thấy một con rồng đất có thân thằn lằn, toàn thân có vẩy long lân bao phủ ở cách đó không xa đi qua. Thân thể nó vô cùng cao lớn, trông rất nặng nề.
Tiếp đó lại có một con chim nhỏ màu hồng đỏ bay qua, mỗi khi nó đập cánh là không khí bắt đầu dao động kịch liệt. _
- Tại sao lại có sinh vật?
_ Bởi vì hắn còn mặc bộ quần áo da đá nên những sinh vật này không cảm nhận được khí tức của hắn. Hắn có chút sững sờ ngơ ngác, đứng thẳng ở giữa sân.
Theo những gì Diệp Phàm biết được, đây vốn là một vùng đất tịch mịch, lẽ ra không có vật gì mới đúng. Nhưng những gì đang diễn ra trước mắt lại khiến hắn không thể nào hiểu nổi. _ - Nguyên khí...đúng, chính là do nguyên khí hóa hình tạo thành!
_ Đột nhiên Diệp Phàm chấn kinh, tự nói: _
- Dưới lòng đất tuyệt đối không có sinh vật như vậy.
_ - Nơi này có thần nguyên!
Hắn nhớ tới những truyền thuyết được truyền lưu trong thôn trại kia, mỗi khi có tinh khí thần nguyên tiết ra ngoài thì nó sẽ tạo thành các loại sinh vật khác nhau, rồi bắt đầu chạy chồm gào thét xung quanh.
Nhất thời hắn rất kích động, nếu như tìm được thần nguyên thì đúng là đại thu hoạch a! Đây chính là chí bảo mà các Thánh Địa điên cuồng tranh đoạt đến nỗi không tiếc vạch mặt nhau!
Diệp Phàm cầm chắc thanh đao bằng đá trong tay, rồi đứng thẳng người lên. Hắn bắt đầu tìm kiếm trong linh khí nồng nặc.
Răng rắc.
Dưới chân có tiếng xương cốt vỡ tan vang lên, hắn hơi nhíu mày. Đây là một mảnh đất tường hòa, thật không ngờ dưới đất cũng có rất nhiều xương cốt. _
- Hả, đây là...
_ Diệp Phàm thất kinh, bởi vì hắn cảm thấy những xương cốt này không phải là người của mấy chục vạn năm trước. Các bộ xương cốt này còn rất cứng rắn, xung quanh có ánh sáng lưu chuyển.
Hắn ngồi xổm xuống trong làn sương mù, cẩn thận quan sát, có tất cả mười mấy bộ hài cốt. Có bộ xương cốt đã cách đây khoảng mấy ngàn năm, mà cũng có bộ mới chỉ được mấy trăm năm mà thôi. _ - Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người vào trong này...
_ Diệp Phàm cả kinh trong lòng, những người này bị chết ở đây, điều đó cũng có nghĩa tuy nhìn bề ngoài đây là một mảnh đất tường hòa, nhưng chỉ sợ lại không đơn giản như thế.
Tiên hạc, rồng đất, chim nhỏ màu hồng đỏ, còn có những sinh vật khác...vẫn đang bay nhảy xung quanh.
Ngoài ra, Diệp Phàm còn phát hiện không ít hố sâu khổng lồ, bên trong đều có xương cốt hóa thạch, hình như là của các sinh vật Thái Cổ kỳ dị.
Diệp Phàm cảm thấy nơi này rất quái lạ, suy nghĩ một chút rồi hắn tiếp tục đi tới phía trước. Sau khi đi thêm được một dặm, rốt cuộc hắn đã tới được nơi có nhiều linh khí nhất.
Ngoài ra, hắn cảm giác được ở ngay chỗ này có một cỗ sát khí vô cùng đáng sợ, làm cho tâm thần cũng phải rung động.
Ngay ở phía trước có hai cái động sâu không thấy đáy: một cái thì linh khí ngất trời, nguyên khí cuồn cuộn ở dưới thổi lên cao; một cái khác thì sát khí nồng nặc, so sánh với kiếm quang sắc nhọn còn đáng sợ hơn, làm cho tâm thần người nhìn thấy phải run rẩy.
Hai cái động này cách nhau không xa lắm, cảnh vật chung quanh hoàn toàn yên tĩnh. _
- Âm Dương nhãn!
_ Diệp Phàm giật mình. Hai hắc động này rất giống với Âm Dương nhãn trong Thái Cực đồ, nếu như vẽ thêm một cái vòng tròn chung quanh nữa thì đây chính là một Thái Cực đồ do chính thiên nhiên tạo thành.
Thật ra, điều mà Diệp Phàm suy đoán đều có căn cứ. Bởi vì hắn thấy chung quanh hắc động đang có nguyên khí phun lên kia có rất nhiều xương cốt bị hóa thạch, tỏa ra từng trận sát khí lành lạnh. Còn chung quanh cái hắc động tản phát sát khí nồng nặc kia lại có rất nhiều nguyên thạch, lấp lánh phát sáng.
Thân mang âm mà lại được dương bao bọc, thân mang dương mà lại được âm bao bọc, rõ ràng đây là một Thái Cực đồ thiên nhiên, không phải là do con người tạo thành, là do sức mạnh to lớn của thiên nhiên tạo nên. _ - Ẩn chứa thần lực đại đạo!
_ Diệp Phàm chấn động trong lòng. Không trách được vị Nguyên Thiên sư đầu tiên của Trương gia luôn cường điệu nói rằng "đại thế" ở đây vô cùng to lớn, không phải là "Đại Đế" thì không thể động đến được.
Có câu nói "nhìn mầm mà biết cây, nhìn thấy những chi tiết nho nhỏ mà biết toàn bộ sự vật, nhìn thấy tuyết trên một mái hiên mà biết trời đông rét lạnh" . Còn chưa tiến vào Tử sơn mà đã gặp được địa thế như vậy, có thể thấy được Tử sơn còn kinh khủng đến mức nào.
Đây đúng là một Thái Cực đồ do thiên nhiên tạo thành, nguyên khí và sát khí ở trước tương hợp với nhau, vắt ngang ngay tại đó.
Diệp Phàm thấy ở ngay trước Thái Cực đồ do thiên nhiên tạo thành có rất nhiều xương khô, hắn liền ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận. Bởi vì nếu vị tổ tiên Trương gia cầm Nguyên Thiên thư tiến vào Tử sơn chết ở ngay đây, thì hắn không cần thiết phải tiếp tục đi tới nữa.
Ở đấy có tất cả hai mươi mấy bộ xương khô, căn cứ vào độ hủy hoại của xương khô, Diệp Phàm có thể phán đoán mấy bộ xương khô này đều trên ngàn năm cho đến vạn năm, tất cả đều bị kiếm khí xuyên thủng.
Diệp Phàm nhặt một khúc xương khô lên, rồi ném vào ngay giữa Thái Cực đồ thiên nhiên.
Xoẹt!
Nguyên khí và sát khí cùng nhau lưu chuyển tạo thành ngàn vạn đạo kiếm quang, khúc xương khô kia liền biến thành tro bụi.
Hắn vận chuyển thần lực, xem thử có thể phá vỡ được vách tường cổ mỏ chung quanh hay không, bởi vì đã hết đường đi tới rồi. Nhưng dường như bức Thái Cực đồ kia có linh tính, hắn vừa động thủ thì kiếm khí lập tức tung hoành, trực tiếp chém tới.
Sức mạnh do thiên nhiên tạo thành vô cùng to lớn, đến nỗi làm cho Diệp Phàm phải phát rét. Có một bức thần đồ ngăn cản như thế, làm sao có thể đi qua được đây?
Diệp Phàm cẩn thận kiểm tra, những bạch cốt trên mặt đất lúc còn sống hẳn đều là cường giả, nhưng không có ai có thể đi qua được, tất cả đều bị xuyên thủng đánh chết.
Thậm chí còn có một cụ bạch cốt còn có những điểm sáng lấp lánh quanh thân, cốt chất vô cùng đặc thù, vừa nhìn đã biết chắc đây là nhân vật tuyệt đỉnh. Nhưng vẫn khó thoát khỏi vận mệnh cái chết.
Diệp Phàm cẩn thận tìm tòi, phát hiện chung quanh có không ít vũ khí bị phế. Thậm chí hắn còn tìm được một cái ngọc bội trước ngực một cụ hài cốt, trên ngọc bối có khắc hai chữ "Dao Trì" .
Việc này làm lòng hắn khẽ động, lập tức tìm kiếm chung quanh. Đáng tiếc là không có những di vật khác, càng không có tâm pháp Dao Trì Thánh Địa mà hắn luôn mơ ước. _ - Làm sao đi qua được?
_ Theo những gì Diệp Phàm biết được, tu vi vị tổ tiên Trương gia ngàn năm trước cũng không cao lắm, nhưng người đó lại có thể đi xa hơn hắn. _
- Hắn có thể đi được bao xa, ta cũng có thể đi đến được đó. Nhưng rốt cuộc hắn đã chết ở ngay chỗ này, hay là đã tiến vào bên trong?
_ Diệp Phàm đi qua đi lại ngoài Thái Cực đồ, hắn tính sử dụng tiểu đỉnh do khí mẹ vạn vật tạo thành.
Diệp Phàm cắn răng, chuẩn bị thử xem tiểu đỉnh có thể chịu đựng được kiếm khí như vậy hay không?
Ầm! Ầm!
Đột nhiên hắn phát hiện thấy một hiện tượng dị thường: có khi Thái Cực đồ được sát khí bao phủ hoàn toàn, mà cũng có lúc lại được nguyên khí bao phủ hoàn toàn.
Không phải lúc nào âm dương cũng cùng lưu chuyển, thỉnh thoảng chỉ có một khí âm hoặc một khí dương. Nhưng điều này lại không giúp Diệp Phàm vui mừng chút nào, bởi vì kiếm khí khi đó còn đáng sợ hơn. Thậm chí kiếm khí ngay lúc đó vừa mới dao động thôi, đã làm cho Diệp Phàm cảm thấy tim mình rét lạnh lại.
Nhưng ngay lúc này, hắn lại phát hiện một điều dị thường khác. Mỗi khi Thái Cực đồ chỉ có khí dương lưu chuyển, cũng là lúc hắc động tràn đầy nguyên khí kia phun trào hết mức thì bộ quần áo và thanh đao bằng da đá trong tay hắn lại sáng lên. _ - Này...
_ Nhất thời hắn khẽ động một chút. Chất liệu tạo nên bộ quần áo Diệp Phàm đang mặc chính là da đá bao bọc thần nguyên, còn khí dương lưu chuyển lại là tinh khí của thần nguyên, có lẽ giữa chúng có một mối quan hệ thần kỳ. _ - Có lẽ kiếm khí tuyệt thế do thần nguyên tạo thành sẽ không chấn nát được bộ quần áo được làm từ da đá bao bọc thần nguyên...
_ Sau khi suy nghĩ một chút, Diệp Phàm lập tức hành động.
Ngay khi có kiếm khí tuyệt thế do thần nguyên hóa hình ra, hắn liền đưa thanh đao bằng đá vào trong
Trong phút chốc, hắn cảm thấy có một cỗ lực lượng khổng lồ đánh vào, giống như là có một cơn sóng lớn đánh tới cái bè gỗ. Tuy thanh đao bằng đá không bị nát bấy, nhưng xung lực mạnh đến nỗi suýt chút nữa Diệp Phàm đã buông tay ra.
Diệp Phàm mở mắt to nhìn những gì đang diễn ra, rồi liên tục thở dài, nói: _
- Mối quan hệ giữa vạn vật thật kỳ diệu! Kiếm khí do chính thần nguyên tuyệt thế tạo thành kiên cố không gì phá nổi, sắc bén vô cùng, nhưng lại không thể làm tổn thương chính lớp da đá đã bao phủ nó.
_ Trừ nhất mạch truyền thừa Nguyên Thiên sư ra, các tu sĩ khác không thể nào phát hiện được mối quan hệ khắc chế lẫn nhau như vậy. Hẳn cũng không có ai ngờ rằng bức thần đồ làm các tu sĩ tuyệt đỉnh thúc thủ vô sách, nhưng lại có cách phá giải như thế. _ - Nói như vậy, vị tổ tiên Trương gia ngàn năm trước đã vượt qua nơi này rồi…
_ Diệp Phàm thật hi vọng đối phương không đi quá xa, có như vậy hắn mới dễ dàng tìm thấy được.
Tính mệnh mới là điều trọng yếu nhất, đây là điều Diệp Phàm luôn nhắc nhở bản thân mình. Một khi có nguy hiểm chân chính, Diệp Phàm cũng chỉ có thể buông tha cho. Hắn có thể đánh cược với cơ duyên, nhưng tuyệt không thể bất chấp liều mạng.
Ngay ở phía trước bức thần đồ tự nhiên có tầng tầng cốt phấn, trải qua nhiều năm tháng vô tận như thế, thật không biết đã có bao nhiêu tu sĩ tan xương nát thịt ở đây.