Ba ngày sau Diệp Phàm lại tới Tiêu Dao môn, rồi cùng mấy trăm người kia tiến vào đại phái này.
Mấy trăm người được dẫn tới trong một sơn cốc, nơi này địa thế trống trải, ở giữa có xây một tế đàn khổng lồ. Đây chính là nơi mở ra Vực Môn. _
- Chư vị, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió!
_ Một người trưởng lão Tiêu Dao môn lên tiếng nói.
Mấy trăm người vội vàng đi lên đài cao. Vực môn sắp được mở ra, bọn họ chuẩn bị vượt qua hư không.
Diệp Phàm thở dài một hơi, rốt cuộc rời khỏi Nam vực, thoát khỏi mọi phiền toái rồi. _
- Chậm đã!
_ Ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng hét lớn từ bên ngoài Tiêu Dao môn truyền tới, rồi có nhiều người cùng bay tới.
Lúc này Vực Môn còn chưa mở ra, đám người Diệp Phàm còn chưa đi được.
Trong những người đi tới, đa số đều là những lão giả. Tinh thần người nào người nấy đều quắc thước, tản phát khí tức cao quý, lực lượng sinh mệnh trên người vô cùng cường đại, rõ ràng là những đại cao thủ.
Bên cạnh mấy lão giả đó còn có mấy vị trưởng lão Tiêu Dao môn đi cùng, tất cả đều bay tới cùng lúc. _
- Chư vị, thứ tội!
_ Những người này rất khách khí, không có ỷ vào việc mình người đông thế mạnh mà hiếp đáp người khác, ôm quyền với tất cả mọi người. Đặc biệt khi nhìn thấy mấy vị trưởng lão Tiêu Dao môn, họ còn không ngừng cáo lỗi.
Diệp Phàm liền biến sắc. Người Cơ gia tới rồi, có khoảng hai mươi mấy vị lão giả, trong đó còn có một người hắn rất quen - Cơ Huệ.
Dĩ nhiên, điều làm Diệp Phàm kinh hãi nhất chính là lão nhân ở ngay chính giữa kia. Người này gây cho hắn cảm giác thâm sâu như hư không, thâm thúy như biển rộng, không thể nào phỏng đoán được. "Đây không phải là một đại nhân vật chứ?" , Diệp Phàm cảm thấy đại sự không ổn. _
- Ngài...ngài là Cơ Trường Không tiền bối sao?
_ Một vị cao nhân Tiêu Dao môn tiến lên, nhìn người đứng ở chính giữa đội ngũ Cơ gia, hỏi. _
- Chính là lão hủ.
_ Mấy người Tiêu Dao môn giật mình, một người trong đó nói: _
- Nghe nói Cơ Trường Không tiền bối đã thoái ẩn mấy chục năm, không ngờ khi xuất thế ngài lại giá lâm Tiêu Dao môn ta, để ta đi bẩm báo chưởng giáo.
_ - Không cần như thế, chúng ta xem qua một chút sẽ đi ngay.
Lão nhân ở giữa lại mở miệng nói.
Người của Cơ gia phát hiện được tung tích Ô Nha đạo nhân, Cơ gia Thánh Chủ lập tức động thủ truy sát. Không những thế, Cơ gia còn phái ra sáu tên thái thượng trưởng lão truy sát tên đạo sĩ đó.
Cơ Trường Không chính là một vị thái thượng trưởng lão trong đó. Khi đi ngang qua nơi này, bọn họ nhận được tin báo là một tu sĩ vô danh sử dụng tàn thức Hư Không Đại Thủ ấn ở ngay đây.
Điều này làm cho mấy người Cơ gia xuất hiện dự cảm xấu, bọn họ hoài nghi có lẽ Diệp Phàm đã truyền Đại Hư Không thuật cho các tu sĩ Yêu tộc bên Khổng Tước vương.
Biết được tin tức này, bọn họ lập tức dừng lại để điều tra. Đúng lúc nghe tin Tiêu Dao môn mở Vực Môn ra, bọn họ liền liên tưởng các sự việc với nhau, rồi nhanh chóng chạy tới đây. _ - Bọn ta chỉ nhìn một chút, rồi lập tức đi ngay.
_ Đôi mắt thái thượng trưởng lão Cơ gia như mắt thần vậy, quét nhìn từng người ở trên đài cao.
Diệp Phàm thầm kêu khổ, bây giờ hắn đang ở Tiêu Dao môn, làm sao chạy trốn được? Hơn nữa, xung quanh còn có cấm chế, tu sĩ Cơ gia lại bao vây mọi phương hướng ra khỏi sơn cốc, điều này làm tâm hắn nguội lạnh đi.
Cơ Huệ đưa mắt nhìn qua nhiều tu sĩ, khi nhìn thấy Diệp Phàm, bà ta liền cả kinh rồi thất thố kêu lên: _
- Là ngươi...sao như vậy được?
_ "Cái bà già đáng chết này, sao mắt bà độc quá vậy" , Diệp Phàm bất đắc dĩ bước ra đằng trước.
Hiện giờ bốn phía đều có người bao vây, hắn không thể nào trốn thoát được. _
- Ngươi còn sống ư?
_ Cơ Huệ không thể nào tin được những gì đang diễn ra trước mặt, quả thật bà ta không thể ngờ rằng Diệp Phàm còn sống trên thế gian này. _
- Bà già bà còn chưa chết, làm sao ta chết được!
_ Diệp Phàm thật sự không cam lòng, hắn lần lượt hóa giải mọi tai kiếp, tránh được mọi tình huống nguy hiểm, không ngờ lại gặp bi kịch ngay lúc gần rời đi được. "Ông ngoại nhà ngươi, đã lạy chín mươi chín lạy rồi, chỉ còn cách một chút xíu thôi mà, nhưng sao gặp phải mấy người này vậy?" , Diệp Phàm im lặng hỏi ông trời. _ - Đúng là hắn, là tên tiểu tặc kia!
_ - Thật đáng kinh ngạc, hắn rơi vào tầng thứ sáu Hỏa vực mà lại không chết, bây giờ lại còn sống như thế.
Các cao nhân Cơ gia đều rất giật mình, không thể nào ngờ rằng có thể nhìn thấy Diệp Phàm. Một người bọn họ nghĩ đã hóa thành tro tàn từ lâu, nhưng lúc này lại còn sống hiện ra trước mắt: _ - Súc sinh, sao ngươi còn sống được?
_ Cơ Huệ lộ sát khí, hàn quang hiện rõ trên trong mắt. _
- Người không có mặt mũi như bà mà dám nói câu này sao? Bà thử kêu ông trời đi, lại đây gọi ta một tiếng gia gia rồi ta nói bà biết.
_ Đến lúc này rồi, Diệp Phàm không còn sợ gì nữa.
Sau khi biết được thân phận Diệp Phàm, mấy người chung quanh đều tỏ vẻ kinh dị. Nửa năm trước, cái tên Diệp Phàm đã truyền khắp Nam vực, người này dám hét lớn để cho mọi cao nhân Cơ gia phải "biến" , trở thành kẻ thù của thế hệ trẻ Cơ gia. Lúc đánh vào nơi ở Khổng Tước vương, toàn bộ Cơ gia đã đuổi giết hắn, nhưng vẫn không thể tận tay giết chết được, chỉ đưa hắn vào sâu trong Hỏa vực thôi.
Không ngờ nửa năm sau đó, hắn lại khỏe mạnh xuất hiện ở đây, đúng là tát một cái thật mạnh lên mặt Cơ gia.
Đuổi giết Khổng Tước vương không được thì thôi đi, nhưng ngay cả một người thiếu niên mới chỉ mười mấy tuổi mà cũng không giết được, lúc này lại còn xuất hiện ở đây, hỏi thử người Cơ gia làm sao chịu nổi? Tất cả mọi người ở đây khẽ "ồ" lên một tiếng, sắc mặt hơi đổi.
Mấy trăm tu sĩ ở trên tế đàn vội lui về phía sau, chỉ còn Diệp Phàm đứng ở phía trên, bọn họ cũng biết bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến chuyện vượt qua hư không nữa.
Mấy người bên Tiêu Dao môn cũng đưa mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải. Có người nhanh trí đi thông báo cho chưởng giáo và thái thượng trưởng lão.
Sắc mặt mấy người Cơ gia cũng trầm xuống. _
- Súc sinh, mạng ngươi thật lớn, ngay cả Hỏa vực cũng không thể lấy mạng ngươi được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
_ Cơ Huệ dần đi về phía trước, mấy vị cao nhân Cơ gia khác cũng vây xung quanh lại, căn bản không cho hắn cơ hội rời đi. _
- Ngươi là bà già lắm điều lấy oán báo ân!
_ Diệp Phàm đang suy nghĩ làm sao thoát được khỏi đây, còn chưa tới bước đường cùng, hắn không muốn buông tha cho. _
- Không trách được Tử Nguyệt mấy ngày nay không còn buồn rầu nữa, chắc nó cũng biết ngươi còn chưa chết...
_ Sắc mặt Cơ Huệ trở nên khó coi. _
- Các ngươi có muốn biết vì sao ta chưa chết không?
_ Diệp Phàm quét nhìn mọi người.
Tất cả mọi người đều nhìn về hắn, ngay cả thái thượng trưởng lão Cơ gia cũng không ngoại lệ. Ba mươi năm trước hắn đã là thái thượng trưởng lão Cơ gia, nhưng khi tiến vào tầng thứ sáu Hỏa vực, hắn cũng phải suy nghĩ là có nên vào hay không. _ - Ta được một vị Đại Năng cứu thoát khỏi Hỏa vực, hắn từng được lão điên đại ca ta chỉ điểm qua.
_ Diệp Phàm bịa chuyện nói, mặt không chút thay đổi.
Rất nhiều người biết hắn tu luyện được bộ pháp lão điên, người Cơ gia cũng hiểu hắn đang lấy lão điên ra để làm lá bùa bảo vệ tính mạng. _
- Súc sinh, dù hôm nay ngươi có lấy người nào ra thì cũng không bảo vệ ngươi được.
_ Sắc mặt Cơ Huệ phát lạnh, nói: _
- Một lão nhân hoàn toàn điên, dù có thành tiên được thì như thế nào. Hôm nay ta sẽ chém ngươi thành ngàn mảnh!
_ - Chư vị, các ngươi nghe thấy rồi đấy, bà ta đang nhục mạ lão điên còn sống của Thiên Tuyền Thánh Địa năm xưa...
Diệp Phàm lớn tiếng nói.
Dường như thái thượng trưởng lão Cơ gia có điều cố kỵ, nhìn lướt qua Cơ Huệ, nói: _
- Không nên nói lung tung!
_ - Hắn đã điên rồi, làm khó được chúng ta sao. Hôm nay giết chết súc sinh này, sưu hồn đoạt phách hắn rồi tìm môn bộ pháp đó. Cơ gia chúng ta lại có thêm một môn bí thuật vô thượng.
Cơ Huệ nói nhỏ tới mức không ai có thể nghe thấy.
Nhưng Diệp Phàm lại ở gần đó, người khác không nghe thấy chứ hắn lại nghe rõ mồn một, nói: _
- Không chỉ lấy oán báo ân mà còn muốn đoạt bí thuật của ta, bà già đáng chết như bà đúng là vô sỉ.
_ - Súc sinh!
Sắc mặt Cơ Huệ xanh mét, đánh một chưởng về phía trước.
Diệp Phàm không tế ra đỉnh, bởi vì hắn biết nếu bại lộ quá sớm thì sẽ không còn hi vọng gì.
Xoẹt!
Hắn dùng bộ pháp lão điên truyền cho tránh né, nhưng dù tốc độ hắn có nhanh hơn đi nữa, hắn cũng không thể nào tránh được bàn tay to màu đen che khuất cả bầu trời kia.
Ầm!
Bàn tay to áp xuống, đánh hắn bay ra ngoài xa. Nếu như không phải tu vi hắn gần đây tịnh tiến hơn trước rất nhiều, mà cường độ thân thể cũng tăng lên đến mức kinh khủng thì lúc này đã bị một chưởng kia đánh chết rồi. _ - Súc sinh, ta sẽ không đánh chết ngươi, ta còn cần bộ pháp vô thượng của lão điên. Nhưng ta sẽ làm ngươi thấy sống mà không bằng chết!
_ Sắc mặt Cơ Huệ rét lạnh, âm thanh nhỏ đi, ngoài các tu sĩ Cơ gia ra, những người khác không thể nghe thấy.
Ầm!
Cơ Huệ lại ra tay, bàn tay to che cả bầu trời rồi đánh mạnh xuống. Diệp Phàm đang kiên nhẫn chờ đợi nên chưa tế đỉnh ra, hắn liên tục dùng bộ pháp lão điên tránh né. _ - Súc sinh, ta muốn thu thập ngươi từ từ...
_ Cơ Huệ cười lạnh, nói: _
- Ngươi trốn nữa đi.
_ - Cơ Huệ, đừng đánh hắn nữa.
Ngay lúc này, thái thượng trưởng lão Cơ gia Cơ Trường Không ngăn cản bà ta lại, nói: _
- Hạo Nguyệt từng nói với ta thể chất người này rất đặc biệt, đừng làm hắn bị thương. Để ta nhìn kỹ đã.
_ Vù!
Toàn thân Cơ Trường Không tản phát một loại khí tức trầm trọng như núi, thâm thúy như biển rộng. Hắn vung tay ra chỉ về Diệp Phàm, lập tức có một lực lượng hút Diệp Phàm lại về phía hắn. Diệp Phàm cả kinh trong lòng, nhưng không có hành động lỗ mãng, hắn đang chờ đợi.
Cơ Trường Không không giam cầm Diệp Phàm. Một người cường đại như hắn, khi đối mặt với tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn cũng như đang nhìn một con côn trùng, không cần quan tâm.
Hắn trực tiếp dò xét Khổ Hải Diệp Phàm, vừa chạm vào được thì hắn liền biến sắc, thất thanh nói: _
- Đây là...sao có thể như vậy?
_ Dù là người Cơ gia, hay là cao nhân Tiêu Dao môn, hoặc là những tu sĩ chuẩn bị vượt qua hư không, tất cả đều kinh sắc, vội vàng nhìn về phía Diệp Phàm.
Có thể làm cho thái thượng trưởng lão Cơ gia thất thố như thế, rốt cuộc thể chất người này là gì. Mọi người đều chấn động trong lòng, nôn nóng muốn biết đáp án. _ - Tên súc sinh này thật đúng là một yêu ma!
_ Cơ Trường Không rất giật mình, mặt lộ vẻ kinh sợ, nói: _
- Nếu như vào thời kỳ Thái Cổ mà chúng ta chọc tên súc sinh này, đúng là Cơ gia chúng ta sẽ gặp phải phiền toái lớn. Nhưng mà, hiện giờ...hắn không làm gì được cả.
_ - Rốt cuộc thể chất hắn là gì?
Một cao nhân Cơ gia bên cạnh đi lên hỏi thăm. _
- Chính là Thánh thể được ghi lại trong sách cổ, vô tận năm tháng trước được xưng là thể chất cái thế vô song. Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, dù có Hoang Tháp xuất thủ thì cũng phải trấn áp vài năm rồi mới giết chết được.
_ Cơ Trường Không liên tục cảm thán, nói: _
- Không ngờ tên súc sinh này lại có thể chất như vậy, thật làm người ta giật mình.
_ - Này...
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, không ngờ rằng Diệp Phàm lại có thể chất như vậy. Nhưng mà bọn họ lại nhanh chóng thoải mái lại, Thánh thể đã trở thành quá khứ, hiện giờ chỉ là phế thể mà thôi, Thần thể Đông Hoang đã quật khởi lên thay thế rồi. _ - Tên súc sinh này thật sự làm ta phải giật mình.
_ Thái thượng trưởng lão Cơ gia nhìn Diệp Phàm chằm chằm, nói: _
- Hắn có thể tu đến cảnh giới Bỉ Ngạn, đây là điều không đơn giản. Nếu như lấy _"nguyên" _ của hắn mang về, nhất định sẽ làm Thần thể Hạo Nguyệt tăng lên.
_ Cơ Trường không cứ mở miệng một câu là nói một tiếng súc sinh, Diệp Phàm thầm giận trong lòng, hắn rất muốn tát mạnh một cái lên cái mặt lão già trước mặt mình.
Mọi người ở đây vô cùng khiếp sợ, chỉ có người Cơ gia là mừng rỡ không thôi. _
- Thân thể tên súc sinh này cường đại như vậy ư? Thật đáng kinh ngạc!
_ Sau khi dò xét thể chất Diệp Phàm xong, Cơ Trường Không kinh ngạc không thôi, tiếp tục nói: _
- Rốt cuộc trong Luân Hải tên súc sinh này có bảo bối gì, để ta xem thử!
_ Diệp Phàm cười lạnh trong lòng, hắn vẫn không hành động, để cho lão già này tự tiện hành động.
Năm ngón tay Cơ Trường Không hơi mở ra tạo thành long trảo, nhất thời tản phát ánh sáng rực rỡ, bên trong ẩn chứa một cỗ sức mạnh to lớn kỳ dị, không thể nào chống cự! Nhưng bản thân Diệp Phàm lại không muốn chống cự, hắn còn "phối hợp" với người này, tự đưa đỉnh ra trước.
Đỉnh yên lặng không một tiếng động hiện ra trong hư không, Cơ Trường Không đưa tay bắt lấy rồi sợ hãi kêu lên, còn khiếp sợ hơn khi nãy nữa. Bởi vì hắn thấy trong đỉnh có sương mù lượn lờ, ngay miệng đỉnh có Huyền Hoàng đang lưu động. _ - Khí mẹ vạn vật, không đúng, đây chính là "căn nguyên" khí mẹ vạn vật!
_ Tuy thực lực bản thân rất cường đại, nhưng lúc này tâm thần hắn lại vô cùng hoảng hốt. Loại thánh vật luyện khí này trước giờ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết sách cổ thôi, hôm nay có thể tận tay sờ tới như vậy, vị thái thượng trưởng lão Cơ gia vô cùng kích động. _ - Không ngờ, thật không ngờ tên súc sinh này còn có Thánh vật luyện khí trân quý nhất như vậy, ha ha ha...
_ Câu nói của Cơ Trường Không làm mọi người khiếp sợ, người nào người nấy cũng đưa mắt nhìn vào trong tiểu đỉnh. Rất nhiều cao nhân Cơ gia cũng vây quanh lại xem rồi cùng nhau đánh giá, có người còn muốn đưa tay ra vuốt ve.
Cơ Trường Không quan sát tiểu đỉnh cẩn thận, hắn muốn tìm cách làm cho khí mẹ vạn vật ở bên trong lưu động ra ngoài. Nhưng ngay lúc này, Diệp Phàm liền ra tay. Hắn trực tiếp thúc dục đỉnh, rồi mở phong ấn ngay miệng đỉnh ra.
Ầm!
Ngay một khắc nay, một âm thanh như sóng biển gào thét truyền ra khắp nơi, một ngọn lửa chói mắt mang theo ánh sáng vô tận bao phủ cả sơn cốc. Thấy cảnh tượng này, các tu sĩ ở đằng xa đều thất kinh, vội vàng tránh lui ra xa. Nhưng dù như thế, vẫn có người bị ngọn lửa này hóa thành bụi bay.
Lúc này, cả sơn cốc được một cỗ ánh sáng bao trùm, ánh sáng năm màu xông lên tận trời giống như mở ra cánh cửa lên tiên giới, làn sương năm màu nồng nặc lượn lờ khắp nơi. Đây là một cỗ năng lượng vô cùng kinh khủng không thể nào tưởng tượng được, ánh sáng năm màu trở thành điểm nhấn duy nhất trong thiên địa lúc này.
Diệp Phàm ở tầng thứ bảy Hỏa vực đã thu lấy không biết bao nhiêu hỏa năng, tuy tiểu đỉnh rất nhỏ, nhưng nó lại có thể súc tích hỏa năng lại. Khi Diệp Phàm thu lấy xong, không gian bên trong tiểu đỉnh hoàn toàn bị hỏa năng che lấp, không hề lãng phí một chút nào. Lúc này Diệp Phàm lại thả toàn bộ ngọn lửa ra, thật đúng là một tai họa lớn! Phải biết rằng đây chính là hỏa năng kinh khủng có thể thiêu cháy cả đại nhân vật a! _ - A!
_ Thái thượng trưởng lão Cơ gia kêu rống thảm thiết, hoàn toàn trở thành một bó đuốc sống, hắn ngửa miệng lên trời gầm thét, không ngừng giãy dụa. Đồng thời, hơn mười vị cao nhân Cơ gia khi nãy tới gần xem xét tiểu đỉnh cũng bị thiêu cháy thành tro bụi, thậm chí còn không thể nói tiếng nào! _ - Ta muốn liều mạng một lần!
_ Hai mắt Diệp Phàm phát ra hai đạo ánh sáng sáng chói, hắn lấy Ngọc Tịnh bình ra rồi uống vài ngụm Thần tuyền. Sau đó lại điên cuồng thúc dục tiểu đỉnh mang theo hỏa năng vô tận kia đánh tới Cơ Trường Không.
Ầm!
Thái thượng trưởng lão Cơ gia ngăn được đỉnh đánh tới, nhưng không thể nào ngăn được ngọn lửa năm màu kia. Toàn bộ ngọn lửa năm màu được tiểu đỉnh tụ lại tập trung ngay ở chỗ hắn, rồi bao phủ cả người lại.
Thật ra Cơ Trường Không mới chỉ trở thành thái thượng trưởng lão Cơ gia được ba mươi năm mà thôi, có thể nói là đại nhân vật yếu nhất trong Cơ gia.
Ngọn lửa màu tím ở tầng thứ sáu Hỏa vực đã có uy hiếp chết người với các đại nhân vật, Diệp Phàm đã từng tận mắt nhìn thấy ở đó có không ít tro bụi hình dạng ngươi. Tầng thứ sáu Hỏa vực đã kinh khủng như thế, chứ đừng nói chi đến ngọn lửa tầng thứ bảy, tuyệt đối là uy hiếp chí mạng!
Thật đáng tiếc cho Cơ Trường Không, dù bản thân hắn có cường đại hơn, nhưng một khi đã bị ngọn lửa năm màu bao phủ thì không thể nào chống đỡ được, khó có thể dập tắt. Thần lực của hắn hoàn toàn bị thiêu đốt, cơn đau đớn truyền khắp người đến nỗi ngũ tạng lục phủ gần như bị chấn nát, toàn thân hắn lúc này là lửa, mỗi một tấc da tấc thịt đều có mùi khét bốc ra, xương cốt đã bị thiêu rụi, thần hồn gần như bị dập tắt. __ - A...
_ _ Hắn gầm thét một cách thê lương, nói: _
- Đây là Ngũ Hành chân hỏa trong truyền thuyết!
_ Nghe thấy cái tên này, các tu sĩ ở đằng xa đều hít vào một ngụm khí lạnh. Sự đáng sợ của Ngũ Hành chân hỏa không thể nào tưởng tượng được, chỉ cần bản thân còn ở trong Ngũ Hành chân hỏa thì chắc chắn người đó sẽ bị đốt cháy thành tro, không có cách dập tắt cũng không có biện pháp phản kháng! __ - A...
_ _ Cơ Trường Không bị đốt thành một khối than đen, rơi xuống đất rồi không ngừng quay cuồng. Mà không chỉ riêng hắn, có hơn một nửa cao nhân Cơ gia ở bên cạnh cũng bị thiêu thành bụi bay, chỉ có một số người cách Cơ Trường Không khá xa mới tránh được một kiếp nạn.
Còn có mấy người tự cắt đứt nửa thân người mình, bởi vì một khi đã bị Ngũ Hành chân hỏa đốt cháy thì không thể nào tự dập tắt được, nên họ chỉ đành cắn răng tự cắt đứt nửa thân thể, rồi vội vàng tránh ra đằng xa. Tất cả mọi người thấy vậy đều sợ hãi, ngọn lửa này thật quá kinh khủng!
Đồng thời, bọn họ cũng rất chấn động. Diệp Phàm chỉ là một vị thiếu niên, tu vi cũng không cao, nhưng lại có thể trực tiếp giết chết một vị thái thượng trưởng lão Cơ gia như vậy, chuyện này chắc chắn sẽ làm chấn động Nam vực!
Diệp Phàm lớn tiếng quát to, nói: _
- Trước có Khổng Tước vương, sau có Ô Nha đạo nhân chém chết đại nhân vật Cơ gia các ngươi, hôm nay ta cũng muốn làm như họ!
_ Hắn lại uống thêm một ngụm Thần tuyền, sau đó liên tục thúc dục tiểu đỉnh hội tụ Ngũ Hành chân hỏa lại xông về phía Cơ Trường Không.
Cách đó không xa, Cơ Huệ đã tự cắt đứt nửa thân thể hoàn toàn bị cháy khét của mình, thần lực bà ta gần như đã bị thiêu đốt hết, nhưng cuối cùng vẫn bảo vệ được tính mạng. _ - Bà già đáng chết, cuối cùng cũng có ngày hôm nay!
_ Diệp Phàm tiến lên, định đánh chết Cơ Huệ. Nhưng các cao nhân Cơ gia tránh được một kiếp khi nãy vội vàng xuất thủ, cứu Cơ Huệ ra xa.
Cùng lúc đó, từ trong hư không truyền ra một tiếng quát: _
- Người phương nào dám tới Tiêu Dao môn ta càn quấy?
_ Chưởng giáo và các thái thượng trưởng lão Tiêu Dao môn bị kinh động rồi.
Diệp Phàm nhìn qua Cơ Trường Không, thấy người này đã bị biến thành than đen, thần hồn gần như bị dập tắt thì hắn biết dù có tiên nhân ra tay cứu giúp, người này cũng không thể sống lại được.
Hắn sử dụng bộ pháp thần bí đi tới trước tế đàn, rồi lấy một lượng lớn _"nguyên" _ ở bên dưới tế đàn nạp vào. Đạo văn đã được khắc hạ từ lâu, chỉ cần có đủ _"nguyên" _ cung cấp năng lượng là sẽ mở ra được Vực Môn.
Diệp Phàm bay lên trời, huyền phù ngay giữa tế đàn.
Năng lượng bàng bạc truyền ra, thần quang ngất trời: Vực Môn đã được mở, không gian xung quanh gần như bị chấn gãy!
Diệp Phàm trực tiếp xông vào Vực Môn, bắt đầu vượt qua hư không.
Chưởng giáo Tiêu Dao môn đã tới nơi, khi thấy những việc đang xảy ra ở đây thì đầu của hắn nổ ầm một tiếng, đây là chuyện lớn a!
Hắn cảm thấy rất đau đầu, hơn mười vị cao nhân Cơ gia bị đốt cháy thành tro, một vị đại nhân vật bị thiêu cháy thành than đen, chuyện này nhất định sẽ làm cả Nam vực phải khiếp sợ. Chắc chắn Cơ gia sẽ điên lên, chưa tới một năm mà họ đã liên tục mất đi ba vị thái thượng trưởng lão, cả Nam vực sẽ bị cơn giận dữ của họ khuấy động! _ - Mau, mau chóng hủy tế đàn, không thể để hắn chạy trốn!
_ Có người hét lớn lên.
Nhất thời có từng đạo ánh sáng xông về tế đàn. Một tiếng nổ ầm vang lên, tế đàn bị nứt vỡ, hư không bị chấn nát, nhưng không có ai rơi xuống cả. _
- Chậm một chút, sợ rằng hắn đã đi được mấy vạn dặm rồi.
_ - Hư không bị chấn vỡ như thế, tu vi hắn không cao, chắc đã hóa thành phấn vụn.
Nhưng Diệp Phàm đã sớm chuẩn bị, ngay khi đi vào trong hư không, hắn liền tiến vào bên trong tiểu đỉnh của mình. Vì vậy, ngay lúc hư không tan vỡ, hắn đã ở trong tiểu đỉnh được tinh túy Huyền Hoàng tạo thành, bình yên vô sự. _ - Tên súc sinh hèn hạ...
_ - Aaaaaaaaaaaaaaaaaa....
Các cao nhân Cơ gia còn sống đều ngửa mặt lên trời rống giận.
Chuyện này chắc chắn sẽ làm chấn động Nam vực, kinh động cả thiên hạ. Không còn nghi ngờ nữa, bão tố sắp xuất hiện rồi!