Thời gian trôi đi như chớp mắt, đến nay Diệp Phàm và Bàng Bác đã đến Linh Khư Nhai tu luyện được 4 tháng, hôm nay, Truyền Pháp Trưởng lão lại phân phát Dược Dịch lần thứ 2.
Bên trong cái bình nhỏ hình tròn, cao không đến 2 tấc, đường kính không đến 1 tấc, có rất ít Dược Dịch.
Loại Dược Dịch này có màu xanh lục, tỏa ra mùi hương vô cùng đặc biệt, có tác dụng rất thần kỳ là giúp cho tu sĩ mở Khổ Hải, đồng thời rút ngắn rất nhiều thời gian và tinh lực tu luyện.
Có người nói rằng, loại Dược Dịch chứa tinh hoa của hơn 100 loại dược thảo, chứa đựng tinh khí của Sinh Mệnh Chi Luân ở bên trong thân thể, được gọi là Bách Thảo dịch.
_"Vù " _
Truyền Pháp Trưởng lão đang ở trên vách đá bỗng hóa thành một đạo Thần Hồng, bay lên không trung, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Diệp Phàm và Bàng Bác cầm lấy bình ngọc định rời đi, nhưng lúc này lại có 1 thiếu niên tầm 15, 16 tuổi, nghênh ngang đứng ra cản đường bọn họ, nói:
"Cho mượn 2 bình Bách Thảo dịch."
Vừa nói xong, liền đưa tay chộp về phía trước, căn bản là không cho 2 người cơ hội để cự tuyệt.
"Ngươi là ai, vì sao ta phải cho ngươi?" Bàng Bác gạt tay hắn ra, đứng im liếc mắt nhìn hắn.
Diệp Phàm quan sát mọi người ở xung quanh, tất cả đều có vẻ sợ hãi, lại nhìn trong tay thiếu niên này có tới 5, 6 bình Bách Thảo dịch, thì đã hiểu rằng, đây là sự cướp đoạt trắng trợn.
Khi tay phải của thiếu niên 15, 16 tuổi bị gạt ra, hắn giận tái mặt, nói:
"Ngươi dám trừng mắt với ta?"
Bàng Bác cùng Diệp Phàm không muốn gây sự, dù sao những người ở đây đều là tu sĩ, bọn họ vừa mới tới Linh Khư Động Thiên không lâu, không muốn phát sinh xung đột với người khác, nên lùi lại phía sau mấy bước, muốn rời khỏi chỗ này.
"Muốn yên lặng mà rời đi sao, có hỏi ta đã đồng ý chưa?"
Thiếu niên cười nhạt, một tay nắm lấy cổ tay Bàng Bác, tay còn lại chộp tới bình Bách Thảo dịch.
Bàng Bác tuy rằng sức lực không lớn như Diệp Phàm, cũng không có huyền pháp thần thông giống như tu sĩ, nhưng hắn lại có thần lực, vung tay một cái, làm cho thiếu niên này bắn ra ngoài, ngã văng xuống đất.
Thiếu niên 15, 16 tuổi này thẹn quá hóa giận, hét lớn:
"Các ngươi dám ra tay với ta, ta sẽ đánh cho các ngươi 3 tháng cũng không xuống giường được!"
Đúng lúc này, lại có mấy thiếu niên tầm 15, 16 tuổi khác chen đám người đang vây quanh mà vào, những người xung quanh tỏ ra sợ hãi, lập tức lùi lại phía sau, dường như đã biết rõ đám người này.
Trong tay mỗi người bọn họ, đều cầm 5, 6 bình Bách Thảo dịch, rõ ràng là cướp của người khác.
Mấy người này rất nhanh chóng vây Diệp Phàm và Bàng Bác vào giữa, thiếu niên vừa mới bị Bàng Bác làm mất mặt, cười lạnh nói:
"Giáo huấn bọn họ một chút, làm cho bọn họ tầm 3 tháng không xuống giường được là được rồi."
"Quả nhiên, nơi nào có người nơi đó sẽ có ân oán, ngay cả nơi của tu sĩ cũng không ngoại lệ."
Diệp Phàm nói xong, chẳng thèm nói thêm câu nào, trực tiếp tiến lên, đá cho thiếu niên đứng trước mặt 1 cái, làm cho hắn bay luôn ra ngoài.
Bàng Bác cũng cười lạnh nói:
"Ngay cả đồng môn mà cũng dám cướp giật, đúng là gan to bằng trời, bây giờ mà không giáo huấn các ngươi một chút, sau này không biết các ngươi còn làm ra việc ác gì nữa."
Hắn ra tay rất mạnh, tát 1 cái, 1 thiếu niên bắn ra ngoài, đánh cho đám thiếu niên lông lốc ra ngoài.
"Ngươi dám đánh ta?"
Mặt thiếu niên đầu sỏ gây sự sưng lên một cục, trừng mắt nhìn Diệp Phàm và Bàng Bác, xoay người chạy đi, nói:
"Các ngươi chờ đó."
Không thể cảm nhận được Thần lực từ Sinh Mệnh Chi Luân, tu sĩ cũng chỉ mạnh hơn người thường mà thôi, nhưng nếu mà đem so sánh họ với Diệp Phàm và Bàng Bác, thì bọn họ chẳng khác gì người thường cả.
Vào lúc này, có một thiếu niên tầm 14, 15 tuổi đang tức giận mắng 1 thanh niên tầm hơn 20 tuổi:
"Đệ Đệ ngươi thật là một tên phế vật, để cho hắn đi thăm dò một chút, nhưng kết quả lại mất mặt đến như vậy."
Thanh nhiên tầm hơn 20 tuổi có vẻ xấu hổ, dường như rất kiêng kị thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình này, mang theo vẻ kính cẩn, hỏi:
"Hai người kia trông rất bình thường, thực sự bọn họ đáng để thăm dò đến vậy sao?"
"Là ta muốn thăm dò, nghe nói hai người kia ăn được thần dược gì đó..."
Thiếu niên 14, 15 tuổi có vẻ xem thường, cười nhạt nói:
"Nếu không, ta đối với bọn họ cũng sẽ không có hứng thú!"
Thanh niên tầm 20 tuổi nghe đến đó thì rùng mình một cái, hắn đối với ông chủ thiếu niên này vô cùng e ngại, nói:
"Nếu có thần dược, nhưng cũng bị 2 người kia ăn mất rồi, không biết Quý Thúc công lão nhân gia người, có tính toán gì không?"
"Ta cảm thấy trong cơ thể 2 người này vẫn còn sót lại một chút dược tính rất mạnh. Đáng tiếc là, đến bây giờ mới biết được tung tích của 2 người này, thúc công lão nhân gia chắc chắn sẽ rất buồn."
"Việc này..."
Thanh niên ở bên cạnh lạnh toát cả người, chần chờ một chút rồi cũng hỏi:
"Nếu như thân thể bọn họ còn sót lại dược tính, thì có thể lấy được ra không?"
"Không thể trực tiếp lấy ra, chẳng nhẽ không thể lấy máu của bọn họ hay sao?"
Thiếu niên 14, 15 tuổi này cười rất âm lãnh, không tương xứng với tuổi tác của hắn chút nào, nói:
"Cùng lắm thì, ta trực tiếp luyện hóa thân thể của bọn họ, ta nghĩ… đây cũng là chủ ý của lão nhân gia."
Trong lòng thanh niên đứng bên cạnh có cảm giác như đang bốc lên một cỗ khí lạnh, lão đầu luyện dược sư kia, tính tình rất độc ác, lại còn làm Trưởng Lão của Linh Khư Động Thiên, cho nên không có mấy người dám gây sự, 2 thiếu niên kia, bị hắn chú ý tới, chắc chắn là không thể sống sót được nữa rồi.
Thiếu niên 14, 15 tuổi nói như ra lệnh cho thủ hạ:
"Ngươi đến chỗ tên đệ đệ phế vật của ngươi, trông chừng 2 người này một chút, thử xem thể chất của bọn họ thế nào, có đáng để Thúc công của ta đem chúng đi luyện dược hay không."
"Được, ta lập tức đi ngay."
Diệp Phàm và Bàng Bác cảm thấy giáo huấn cũng đủ rồi, nên rời đi thì tốt hơn, nhưng đúng lúc 2 người bọn họ muốn rời khỏi đám người đông đúc này, lại bị ngăn cản lần thứ 2.
Người ngăn cản là một thanh niên tầm 20 tuổi, trên thân thể của hắn có một chút ánh sáng đang lưu chuyển, có thể thấy rõ rằng, hắn đã học được một số huyền pháp, có thể thi triển ra 1 số thần thông rồi.
"Ca, huynh phải giúp đệ giáo huấn bọn họ!"
Thiếu niên vừa mới gây sự, đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm và Bàng Bác, mấy thiếu niên bên cạnh thấy chỗ dựa đã tới, bắt đầu lớn tiếng quát mắng.
"Cắt chân tay bọn họ, ném vào trong hồ sen nuôi cá đi."
"Bắt 2 người đó quỳ xuống dập đầu một ngàn lần."
...
Mấy thiếu niên kia không ngừng quát mắng, chỗ dựa của bọn chúng đã đến, bọn chúng không kiêng kị gì cả, luôn miệng chế nhạo, sỉ nhục Diệp Phàm và Bàng Bác.
Diệp Phàm nhíu mày, hắn không vì mấy thiếu niên kia chửi bới mà tức giận, nhưng hắn cảm thấy sự việc có chút gì đó không bình thường, dường như có ai đó đang có chủ ý với bọn họ.
"Hai người các ngươi vì sao lại đánh đệ đệ ta tàn nhẫn như vậy?"
Mặt của thanh niên nam tử sầm xuống, nhìn Diệp Phàm và Bàng Bác.
"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đánh đập tàn nhẫn hắn?"
Bàng Bác nhíu mày, sự việc đã phát triển tới mức này thì không thể nhẫn nhịn được nữa rồi, cho dù có cúi đầu nhận sai, đối phương cũng sẽ tìm cớ mà trừng trị bọn họ.
"Ngươi muốn thế nào?" Diệp Phàm trực tiếp hỏi.
"Các ngươi đánh đệ đệ ta tàn nhẫn như vậy, ta đương nhiên muốn làm cho nó hả giận."
Thanh niên này cười nhạt, tiến lên thêm 1 bước, áp sát lại.
Lúc này đã có không ít người kéo đến, nhưng chỉ đứng xa quan sát, không có ai dám bước lên khuyên can, trên vách núi này, toàn bộ đều là người mới nhập môn không lâu, đối với thanh niên có quang huy lưu chuyển trên thân thể, trong lòng tất nhiên là sợ hãi.
"Cắt 2 chân của bọn họ, bắt bọn họ quỳ xuống!"
"Tốt nhất là ném vào trong hồ sen nuôi cá đi!"
Mấy thiếu niên đứng ngoài, lại tiếp tục kêu gào.
_"Vù " _
Chỉ thấy quang hoa lóe lên, thanh niên ra tay nhanh như chớp, bàn tay như quỷ mị, hình thành một lưỡi đao chém về phía Diệp Phàm.
Hắn không sử dụng toàn lực, trong con mắt của hắn, chưởng đao này cũng đủ để đánh gục Diệp Phàm rồi, làm cho hắn gục dưới đất.
Nhưng điều làm cho hắn không nghĩ đến chính là, phản ứng của Diệp Phàm cũng rất nhanh, lùi sang bên hai bước, rất nhẹ nhàng, đưa tay nắm lấy bàn tay của hắn.
"Buông tay!"
Thanh nhiên có vẻ có chút kinh ngạc, nhưng không cho rằng Diệp Phàm có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn, muốn dùng sức quăng Diệp Phàm đi.
Thế nhưng sự việc lần thứ 2 lại nằm ngoài dự tính của hắn, bàn tay giống như đang bị một chiếc kìm kẹp lấy, đau nhức vô cùng, không làm cách nào thoát ra được.
"Chát"
Đúng lúc này, Bàng Bác đứng bên cạnh cũng xuất thủ, tung một quyền lên lưng hắn, cú đấm này rất mạnh, thân thể thanh niên kia run lên, máu từ trong miệng không ngừng tràn ra.
Mà Diệp Phàm sau khi nắm được tay hắn, nhấc hắn như nhấc người rơm, vung lên rồi đập mạnh xuống đất.
"Ầm "
Mặt đất rung chuyển, bụi bắn lên tứ phía, quang hoa đang lưu chuyển trên thân thể của thiếu niên kia tắt lịm, hắn kêu thảm một tiếng, thân thể bị bắn văng ra ngoài xa, liên tục ói ra mấy ngụm máu lớn, nằm co quắp trên mặt đất.
Tất cả những người ở xung quanh đều ngây dại, điều mà mọi người không nghĩ đến chính là, Diệp Phàm rất nhẹ nhàng nhanh chóng, đánh bay thiếu niên kia đi
Không phải thiếu niên kia không có thực lực, mà hắn không kịp thi triển ra một ít huyền pháp mà hắn học được. Bây giờ, Diệp Phàm vốn có thể 1 tay nâng cự thạch nặng mấy ngàn cân, sức lực giống như voi hổ, ngay cả có một ít huyền pháp thần thông bình thường, cũng không chống đỡ được.
"Đây là do các ngươi gây sự, chúng ta chỉ tự vệ mà thôi, nhưng các ngươi lại nói chúng ta tàn nhẫn, được rồi, ta sẽ thực hiện đúng cái danh này vậy."
Bàng Bác rất tức giận, xông qua phía mấy tên thiếu niên, làm cho bọn chúng hoảng sợ định chạy chốn, thế nhưng đã bị đám người đứng xem vây quanh, không còn đường nào thoát thân cả.
"Bốp" _ _ , "Bốp" _ _ , "Bốp" _ _ ...
Bàng Bác liên tục xuất thủ, tay đấm chân đá, dồn mấy người bỏ chạy lại, những âm thanh "Chát, Bốp" vang lên không ngừng.
"Vừa nãy các ngươi nói cái gì? Có phải muốn cắt tay chân chúng ta, ném vào hồ sen nuôi cá. Lại còn nói, bắt chúng ta dập đầu 1 ngàn lần, các ngươi chán sống rồi phải rồi?!"
Bàng Bác ra tay rất mạnh, điên cuồng bạt tai, xuất cước, làm cho mấy thiếu niên nằm dưới đất mặt mũi sưng tím, kêu thảm thiết giống như lợn.
"Ngay cả thần thông như cái lông chim còn chưa tu luyện được, mà đã muốn làm ác bá khi dễ người khác, các ngươi thực sự không biết trời cao đất dày là gì, nếu hôm nay mà không cẩn thận giáo huấn các ngươi, thì các ngươi lại cho rằng chính mình đã thành Tiên nhân rồi cũng nên!"
Bàng Bác đứng dậy, liên tục xuất cước, âm thanh thảm thiết không ngừng vang lên, giọng nói của Bàng Bác rất to, hắn càng đánh càng thoải mái.
"Nói, vì sao lại nhằm vào hai người chúng ta?"
Diệp Phàm ở bên cạnh cũng không nhàn rỗi gì, dùng chân đá mạnh một cái, làm cho thanh niên kia lăn mấy vòng, không ngừng ói máu.
"Nếu không nói, ta sẽ ném ngươi vào hồ nước phía trước, để cho ngươi ngã cắm đầu xuống!"
Diệp Phàm lại dùng chân đá hắn một cái, sức lực của hắn mạnh vô cùng, làm cho thanh niên kia bắn ra xa tầm 8, 9 thước.
Bàng Bác nghe được những lời này, trên mặt hiện lên sự mừng rỡ, nói:
"Ý kiến hay!"
Dứt lời, hắn cúi xuống, dùng hết sức nhấc bổng 5, 6 thiếu niên, rồi tiến về phía hồ nước.
"Đừng làm vậy, mau thả chúng ta xuống!"
"Cứu mạng, có kẻ giết người."
"Xin ngươi thả chúng ta xuống đi!"
Bàng Bác không thèm để ý tới mấy lời này, nhấc từng người lên, rồi dùng hết sức ném xuống hồ.
Bên trong hồ nước có rất nhiều bùn, mấy thiếu niên sau khi bị Bàng Bác dùng sức ném vào, mấy người này toàn bộ đều đầu dưới chân trên, cắm ngược đầu vào trong bùn nước.
"Đừng đùa chết người..." Diệp Phàm nhắc nhở.
"Không sao đâu, mấy tên phế vật này đã bước chân lên Tiên Lộ, tuy rằng chưa học được huyền pháp thần thông, nhưng so với người bình thường thì mạnh hơn nhiều lắm, ít nhất cũng có thể nhịn thở nửa canh giờ."
"Ngươi có nói hay không, chẳng lẽ ngươi cũng muốn cắm đầu xuống bùn?!"
Diệp Phàm đá bay tên thanh niên này lần thứ 2.
Bàng Bác đi nhanh tới, nói:
"Nói với hắn cũng vô ích thôi, để cho hắn cắm đầu xuống bùn đi, xem hắn có nói hay không."
Diệp Phàm thấy hắn vẫn không hé miệng, thì hắn cũng chẳng thèm mở miệng, một tay nhấc hắn lên, ném về phía trước.
Mọi người xung quanh trợn mắt há mồn, đây là sức lực mạnh tới cỡ nào, chẳng lẽ là Thần lực ư? _"
Từ đây tới hồ sen khoảng cách cũng tầm 40 đến 50 thước, Vậy mà Diệp Phàm lại ném một người sống bình thường, giống như ném một cây trường thương vậy.
" _ Phốc _"
Mà thực tế thì, thanh niên này cũng giống y như một cây trường thương, dựng ngược người, cắm thẳng xuống bùn, đôi chân vẫn còn lộ ra, giãy dụa vài cái.
" _ Quá biến thái! _"
" _ _ _ Quái vật này từ đâu tới, thoạt nhìn rất thanh tú văn tĩnh, cũng chỉ tầm 11, 12 tuổi, tại sao lại có sức mạnh lớn tới vậy?!"
... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenyy.vn
Những người xung quanh cứng lưỡi, thi nhau bàn tán, nhưng mà mọi người cũng được hả giận, những người vừa rồi vẫn còn ngang ngược, bây giờ lại bị giáo huấn như vậy.
Đột nhiên, đám người đang đứng xung quanh bỗng rẽ ra thành một lối, một thiếu niên tầm 14, 15 tuổi, sắc mặt âm trầm, chậm rãi bước về phía này, bên cạnh hắn, còn có mấy thanh niên tầm 23, 24 tuổi, trên thân thể đều có quang hoa lưu chuyển.
"Đây là cháu trai của Hàn trưởng lão, tên là Hàn Phi Vũ... _"
" _ _ _ Thúc Thúc hắn là 1 vị trưởng lão, nghe đâu còn là 1 vị Luyện Dược Sư. _"
" _ _ _ Đừng có lên tiếng bàn luận về hắn, cẩn thận một chút, họa từ miệng mà ra! _"
...
Hàn Phi Vũ chỉ là một thiếu niên tầm 14, 15 tuổi, sắc mặt âm trầm, nhìn Diệp Phàm và Bàng Bác rồi mở miệng nói:
" _ Các ngươi coi Linh Khư Động Thiên là nơi nào, mà dám ở trước mặt mọi người hành hung, các ngươi coi chính mình là Chấp Pháp Trưởng lão sao? _"
Diệp Phàm và Bàng Bác không thèm để ý đến hắn, cũng không xoay người nhìn, mà vẫn đứng im nhìn về phía hồ sen.
Sắc mặt Hàn Phi Vũ đen lại, nói với mấy người đứng ở bên cạnh:
" _ Đừng để bọn họ làm chướng mắt ta nữa! _"
Diệp Phàm nghe vậy xoay người lại, nói:
" _ Khẩu khí thật không nhỏ, xem ra mọi chuyện là do ngươi đứng ở sau lưng sai khiến, hết cách rồi, ta cũng làm cho ngươi cắm đầu xuống bùn vậy. _"
Hàn Phi Vũ nghe vậy hai mắt bắn ra hai đạo hàn quang, trong miệng lầm bẩm, nhưng âm thanh lại nhỏ tới mức không thể nghe thấy:
" _ Xem ra, chỉ có thể đưa tới cho Thúc Thúc hai bộ thi thể mà thôi..."