TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 953: Không Rời Không Bỏ

Nhà họ Quyền và nhà họ Trần còn thật sự trái ngược nhau một cách rõ ràng, hôn nhân của hai đời nhà họ Quyền đều là hôn nhân chính trị, còn hai đời nhà họ Trần là vì yêu nên mới đến với nhau.

Từ nhỏ Quyền Nam Dương sống trong một gia đình lạnh lẽo chỉ có đấu tranh chính trị, Trần Nhạc Nhung thì lớn lên trong một gia đình lớn ấm áp có tình yêu.

Lúc Trần Nhạc Nhung còn rất nhỏ, ba đã dạy cô biết một chuyện, để cô học cách yêu...... yêu bản thân, yêu người thân, yêu những người bạn thật sự.

Còn Quyền Nam Dương thì sao, từ nhỏ đã được học một thứ, chính là mưu kế ứng biến. Cho dù đối thủ mạnh bao nhiêu, cho dù đối thủ là ai, cho dù dùng cách gì, đều phải nghĩ cách chiến thắng đối thủ.

"Anh Liệt......" Trần Nhạc Nhung xoay người ôm lấy anh, ôm chặt lấy thắt lưng của anh: "Anh Liệt, đừng sợ, anh có em. Em sẽ cố gắng để chúng ta có một gia đình hạnh phúc, giống ông nội bà nội và ba mẹ em vậy.

Lời nói của cô, luôn có thể sưởi ấm trái tim lạnh như băng của anh trong nháy mắt, Quyền Nam Dương cười cười: "Nhung Nhung, em biết không? Sau khi anh đến nhà họ Trần, anh mới biết thì ra trên thế giới này còn có một gia đình sống kiểu như vậy."

Chồng yêu thượng vợ, vợ chăm sóc chồng, mọi người quan tâm lẫn nhau, mỗi buổi tối đều sẽ ăn cơm với nhau, cả nhà hòa hòa thuận thuận sống qua ngày.

Trước kia, Quyền Nam Dương chưa từng cảm nhận được như thế, trong hiểu biết của anh, có lẽ mỗi gia đình đều giống như gia đình anh, cha mẹ chia phòng ngủ, cơm thì ăn riêng.

Khi nào cả nhà có thể ngồi cùng nhau ăn cơm, vậy chắc chắn là một ngày lễ nào đó, làm màu cho người dân trong nước xem thôi.

Trần Nhạc Nhung ôm chặt anh hơn: "Anh Liệt, chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi, chúng ta đừng nghĩ tới nữa, sau này em và anh sống với nhau thật tốt."

"Được." Anh gật đầu: "Hôm nay anh dẫn em đến đây xem, thật ra là vì muốn nói một chút chuyện xưa về ông nội và bà nội cho em nghe."

Kể chuyện xưa, sau đó anh cũng có thể nhắc nhở bản thân từng giây từng phút, cho dù gặp phải chuyện gì, cũng không thể nối gót theo trưởng bối.

Anh không muốn sống những ngày lạnh lẽo không có tình yêu, anh muốn dắt tay Trần Nhạc Nhung, cùng cô sống một cuộc sống của người bình thường.

"Vâng, anh nói đi, em rất sẵn lòng nghe." Trần Nhạc Nhung vẫn ôm chặt lấy anh, muốn dùng hành động thực tế để anh cảm nhận được cô, cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.

Quyền Nam Dương nhìn về phương xa, chậm rãi nói: "Bà nội của anh, sinh ra trong một gia đình rất có tiền, không chỉ có tiền, còn có vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành."

"Không nói đàn ông muốn cưới bà năm đó có thể xếp hàng được tới nước ngoài, nói thế nào cũng có thể xếp một vòng Bắc Cung này. Nhưng mà đàn ông được nhà của bà chọn, bà đều không vừa ý một ai, ngược lại nhìn trúng thầy giáo dạy cầm kỳ thi họa cho bà.”

"Thầy giáo kia họ Kiều tên Mạn, là một người có vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc, hơn nữa còn rất có tri thức, nhưng bởi vì xuất thân của ông ấy không tốt, một thân tài hoa cũng không phát triển được trong thời đại của bọn họ, chỉ có thể làm thầy giáo cho cô chủ nhà giàu.”

"Hai người bọn họ gặp nhau, chính là thanh niên tài tử gặp gỡ thục nữ yểu điệu, hai người đều nhìn vừa mắt nhau, hạt giống tình yêu vô tình mọc rễ nảy mầm trong lòng bọn họ.”

"Ở thời đại của bọn họ, tập tục xã hội vẫn khá bảo thủ, chỉ cần phụ nữ có thai trước khi kết hôn, sẽ bị người đời coi là đối tượng trơ trẽn, thậm chí còn muốn dìm lồng heo. Bà nội của anh suýt chút nữa bị người ta dìm lồng heo, là ông nội của anh cứu bà."

"Ông nội của anh cứu bà, không phải bởi vì yêu, mà là vì thế lực gia tộc của bà nội. Thời kỳ đầu dựng nước của nước A, tài chính số vào chẳng bằng số ra, một lần làm cho đất nước bị khủng hoảng kinh tế. Ông nội của anh cần tiền, cần có tiền để chống đỡ gia tộc, cho nên ông đứng ra muốn kết hôn với bà nội của anh."

"Việc ông nội làm, đã cứu bà nội một mạng, nhưng lại không thể cứu được thầy giáo bà nội yêu. Bà nội ngay cả gặp mặt thầy giáo đó lần cuối cũng không được, thi thể của thầy giáo kia bị người ta quấn lại bằng chiếu ném vào mảnh đất hoang phía sau Bắc Cung."

"Sau đó, bà nội tìm được thi thể của thầy giáo kia, thi thể đã bắt đầu thối rữa rồi. Bà ôm thi thể không nhìn ra hình dạng kia khóc rất lâu, thậm chí thiếu chút nữa đã đi cùng với ông ấy.”

"Ông nội lại lần nữa đúng lúc đến cứu bà, nói cho bà chết là một hành động yếu đuối, bà cần phải mạnh mẽ lên, tìm người hại chết thầy giáo để báo thù.”

"Hạt giống thù hận trong lòng bà nội bị nhóm lên, bà không đi tìm chết nữa, mà lại đồng ý gả cho ông nội. Nhưng có một điều kiện, là phải chôn cất thầy giáo cho tốt, xây một lăng mộ cho ông ấy.”

"Vì thế, ông nội vì muốn lấy bà nội vào cửa, vì được gia tộc của bà nội chống đỡ sau lưng, đã không tiếc trên lưng bị mang cái tiếng xấu hao người tốn của mà xây lên một núi mộ thế này, chôn cất thầy giáo kia dưới chân núi, lấy tên ông ấy, đặt tên núi Mạn."

Nghe Quyền Nam Dương chậm rãi nói xong, đôi mắt đẹp của Trần Nhạc Nhung trừng to tròn vo như hai cái chuông đồng: "Anh Liệt, nói cách khác, vị thầy giáo kia được chôn dưới chân chúng ta? Ngọn núi này không phải núi, mà là một lăng mộ cực kỳ lớn hả?"

Quyền Nam Dương có chút dở khóc dở cười, anh nói nhiều như vậy, nước miếng cũng sắp khô rồi, vậy mà cô lại hỏi một vấn đề như vậy.

Anh lắc lắc đầu: "Nhung Nhung, em có biết sao anh lại nói chuyện này với em không?"

Lần này đầu óc thông minh của Trần Nhạc Nhung lại thật sự không thể suy nghĩ được, cô thành thành thật thật lắc lắc đầu: "Anh Liệt, em không biết."

Quyền Nam Dương vỗ vỗ đầu cô, nói tiếp: "Anh muốn nói, lúc tình yêu tới nhất định phải quý trọng thật tốt, đừng để mất đi mới hối hận không kịp. Anh còn muốn nói, ham muốn theo đuổi quyền lực của con người là không giới hạn, là không từ thủ đoạn, là cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến mức em không thể tưởng tượng được."

"Em tin tưởng anh Liệt của em sẽ không như thế." Trần Nhạc Nhung vẫn luôn tin tưởng anh như thế, tin tưởng anh Liệt của cô.

"Nhung Nhung, không phải anh sẽ không, mà là anh không muốn làm." Ánh mắt của Quyền Nam Dương tối sầm lại, im lặng rất lâu, sau đó nói: "Anh giống như trưởng bối của anh vậy, vì đoạt được vị trí Tổng thống nước A này, anh đã làm rất nhiều chuyện trong bóng tối. Còn hơn trưởng bối của anh nữa, anh vì quyền thế mà làm những chuyện như vậy, là chỉ có hơn chứ không kém.”

Nói xong, anh khẽ cúi đầu, nhìn Trần Nhạc Nhung, yên lặng nhìn chăm chú vào từng thay đổi trên khuôn mặt cô.

Anh nghĩ, chỉ cần Trần Nhạc Nhung nhíu mày tỏ vẻ chán ghét vì những hành động của anh, có lẽ anh sẽ nhịn đau buông tay, để cô rời đi.

Để cô trở về thế giới đầy ánh mặt trời của mình, sống những ngày tháng tốt đẹp không lo không nghĩ của cô, chỉ là trong cuộc sống như vậy, sẽ thiếu đi một người là anh.

Ngay lúc anh nhìn chăm chú vào Trần Nhạc Nhung, Trần Nhạc Nhung đặt tay mình vào trong bàn tay to lớn của anh, không chút do dự nói: "Anh Liệt, vậy cũng không sao cả! Cho dù anh có biến thành dáng vẻ gì, anh đều là anh Liệt mà em yêu!"

Cho dù anh có lỗi với rất nhiều người, cho dù anh trở thành một ác ma khát máu, cho dù núi sông thay đổi, chỉ cần trong lòng anh còn có vị trí của cô, cô đều sẽ ở cùng anh, đi theo anh, không rời không bỏ!