TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 875: Không Biết Ai

Giang Nhung: “…”

Anh rõ ràng biết cô đang muốn nói chuyện gì, nhưng lại cố ý giả vờ không hiểu.

Người đàn ông này, những năm gần đây đúng là đã học được cách làm thế nào để trêu chọc cô.

“Được rồi, em mau đi nghỉ ngơi đi.” Trần Việt hôn lên má cô, sau đó buông cô ra, không muốn bị cô nói anh thành kiểu người đàn ông như thế.

Từ trước đến nay, anh vẫn luôn tôn trọng cô, chưa bao giờ ép buộc cô làm chuyện cô không muốn làm.

“Khi nào anh hết bận thì nên về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, em đi xem bé cưng.” Giang Nhung được tự do, vội vàng lùi về sau mấy bước, giống như người đàn ông trước mặt cô chính là một con thú dữ.

“Ừ.” Trần Việt gật đầu, vẫn chưa làm công việc ở trong tay, mà nhìn theo bóng dáng cô rời khỏi phòng đến khi không còn nhìn thấy cô nữa, anh mới thu tầm mắt.

Có một người có thể kiểm soát ánh mắt của chính mình, làm cho tâm trạng của mình cũng xoay chuyển theo tâm trạng của cô, thật ra điều này cũng là một niềm hạnh phúc.

*

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Trần Việt, Chiến Niệm Bắc lại nhận được một cuộc gọi, cú điện thoại này lễ phép khách khí hơn nhiều so với cú điện thoại của Trần Việt kia.

Giọng nói trong điện thoại cũng không báo họ tên, thế nhưng khi Chiến Niệm Bắc vừa nghe máy đã nhận ra anh ta là ai.

Anh cười nói: “Ngài Tổng thống đích thân gọi điện thoại cho tôi, có phải tôi nên nói một câu, tôi cảm thấy rất là vinh hạnh không?”

Quyền Nam Dương nghe thấy giọng nói mang theo vẻ khiêu khích của Chiến Niệm Bắc, anh không những không tức giận, mà giọng điệu càng lễ phép hơn: “Anh Chiến, tôi gọi cuộc điện thoại này cho anh là trên danh nghĩa cá nhân. Nói thế nào, anh cũng lớn hơn tôi hai thế hệ.”

Quyền Nam Dương xem mình là thế hệ sau của Chiến Niệm Bắc, đó chính là thừa nhận mối quan hệ giữa anh và Trần Nhạc Nhung trước mặt Chiến Niệm Bắc.

Theo lý thuyết, đáng lý ra Chiến Niệm Bắc nghe xong điều này sẽ cảm thấy rất vui, thế nhưng anh chẳng những không vui, mà ngược lại còn hơi tức giận nói: “Tôi lớn hơn cậu hai thế hệ? Vì sao lại nói như vậy? Ngài Tổng thống, cậu đừng nên đề cao nhà họ Chiến của tôi quá, tôi cũng không dám trèo cao bám víu mối quan hệ với cậu.”

Không phải Chiến Niệm Bắc không dám trèo cao bám víu quan hệ với Quyền Nam Dương, mà là bây giờ, cả anh và Trần Việt đều không hài lòng về Quyền Nam Dương.

Trần Nhạc Nhung chính là cục cưng quý giá được bọn họ thương yêu trong lòng bàn tay, Chiến Niệm Bắc không thể cho cô một thân phận quang minh chính đại, để cho cô ở bên cạnh Quyền Nam Dương với thân phận không rõ ràng.

Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, không chỉ có một mình Trần Việt tức giận, mà Chiến Niệm Bắc cũng rất tức giận, hận không thể bắt Quyền Nam Dương tới đây để đánh một trận.

Quyền Nam Dương cũng hiểu rõ tại sao Chiến Niệm Bắc lại tức giận như vậy, cũng biết mình đuối lý, càng im lặng để cho Chiến Niệm Bắc nói, đợi đến khi Chiến Niệm Bắc phát tiết xong rồi, anh mới nói: “Anh Chiến, tôi biết lần này tại sao anh lại tới nước A.”

Chiến Niệm Bắc bình tĩnh nói: “Tôi đuổi theo vợ mình tới đây, cũng không phải làm chuyện không muốn để người khác biết, cậu biết rồi thì sao? Muốn trục xuất tôi về nước ngay lập tức à?”

Chiến Niệm Bắc không chịu nói thật, Quyền Nam Dương đã trực tiếp vạch trần: “Anh Chiến, không phải anh muốn điều tra rõ chân tướng sự thật hơn 30 năm trước sao. Đối tác tốt nhất mà anh muốn tìm không phải là Bùi Huyên Trí, tôi dám cam đoan với anh, tôi sẽ là người thích hợp làm người giúp đỡ anh hơn anh ta.”

Quyền Nam Dương nói như thế, điều này chứng tỏ, hành tung của Chiến Niệm Bắc khi vừa tiến vào nước A đã bị anh nắm rõ trong lòng bàn tay.

Mọi cử chỉ đều bị nắm trong lòng bàn tay, theo lý mà nói thì Chiến Niệm Bắc phải tức giận mới đúng, thế nhưng anh lại hài lòng nở nụ cười.

Ngón tay cỉa Chiến Niệm Bắc gõ nhịp trên ghế da, bởi vì tâm trạng có chút vui vẻ cho nên tiết tấu cũng nhanh hơn rất nhiều: “Coi như tên nhóc cậu cũng có chút năng lực đó, mắt nhìn của Nhung Nhung nhà chúng tôi cũng xem như không tệ.”

Mặc dù nói những lời khó nghe, thế nhưng một câu này của Chiến Niệm Bắc cũng coi như đã nhận định Quyền Nam Dương rồi, chắc chắn Quyền Nam Dương có thể nghe ra.

Anh nói tiếp: “Anh Chiến, chiếc xe bên phải trước mặt anh có biển số là 9090 chính là người của tôi. Nếu như anh đồng ý chúng ta gặp mặt nói chuyện, vậy thì anh ta sẽ dẫn anh tới gặp tôi.”

Chiến Niệm Bắc càng hài lòng hơn, giọng điệu cũng tốt hơn rất nhiều: “Được.”

*

Thành phố Lâm Hải là thành phố có những điểm du lịch nổi tiếng, có hai nơi nổi tiếng trên thế giới, còn ở trong nước thì nhiều vô số.

Ngày hôm nay, Trần Nhạc Nhung phụ trách công việc làm hướng dẫn viên du lịch, căn cứ vào thể lực của Trần Tiểu Bích và Chiến Lý Mặc, cô chọn hai nơi có khoảng cách khá gần bọn họ.

Thế nhưng không nghĩ tới, bọn họ còn chưa đi xong một điểm tham quan, Trần Tiểu Bích đã la hét muốn trở về nhà ngủ.

Trần Nhạc Nhung bất đắc dĩ nói: “Cô út, cô có cảm thấy gần đây cô đang phát triển chiều ngang không?”

Trần Tiểu Bích ngẩn người, lập tức phản ứng lại: “Nhung bảo bảo, cháu chính là một đứa bé không có lương tâm, sao cháu có thể nói cô út vô cùng xinh đẹp của cháu như vậy chứ?”

Chiến Lý Mặc cũng đột nhiên nói ra một câu: “Mẹ, con cũng cảm thấy như vậy.”

Trần Tiểu Bích đưa tay gõ đầu nhỏ của Chiến Lý Mặc: “Nhóc thối, rốt cuộc con có do mẹ sinh ra không vậy? Làm gì có đứa con trai nào cả ngày luôn chê bai mẹ mình chứ?”

Chiến Lý Mặc nói: “Con cũng nghi ngờ mình có phải là con trai ruột của mẹ không? Bởi vì con cũng chưa nhìn thấy người mẹ nào cả ngày chỉ biết bắt nạt con mình.”

Trần Tiểu Bích: “…”

Trần Nhạc Nhung muốn mở miệng khuyên hai mẹ con điều gì đó, đúng lúc này có một người đàn ông cao to đi tới trước mặt bọn họ, nói khách khí: “Xin hỏi ba người có phải là người thân của quân đoàn trưởng Chiến không?”

“Đúng vậy.” Trần Tiểu Bích không nghĩ tới điều gì khác, lập tức gật đầu.

Bởi vì bình thường cô vẫn luôn thích người khác dùng xưng hô, người thân của quân đoàn trưởng Chiến này để gọi hai mẹ con cô, điều này không phải đã chứng minh cô và Chiến Niệm Bắc đã trở thành một khối không thể tách rời sao.

Người đàn ông đó nói: “Quân đoàn trưởng Chiến nói muốn mời ba người đi theo tôi tới một nơi.”

Trần Tiểu Bích hỏi: “Đi đâu?”

Người đàn ông nói: “Bà Chiến, điều này bà đừng nên hỏi tôi. Quân đoàn trưởng Chiến đã căn dặn tôi, anh ấy bảo phải để cho bà kinh hỉ, bảo tôi giữ bí mật.”

“Ồ, được.” Trần Tiểu Bích mỉm cười gật đầu, còn không quên khen ngợi người đàn ông của mình: “Người đàn ông Chiến Niệm Bắc này quả thật càng già càng có tình cảm mà, còn muốn tạo niềm vui bất ngờ cho tôi nữa.”

Người đàn ông cười khách khí, làm ra một động tác mời: “Bà Chiến, mời ba người đi theo tôi.”

Trần Tiểu Bích còn nói: “Lão già Chiến Niệm Bắc này còn muốn cho tôi một kinh hỉ, đương nhiên tôi không thể tùy tiện đi gặp anh ấy như vậy. Anh đứng đây đợi tôi một lát, tôi đi trang điểm một chút, sau đó sẽ lập tức đi theo anh.”

Lúc Trần Tiểu Bích nói chuyện, Trần Nhạc Nhung đã ôm chặt Chiến Lý Mặc, đợi Trần Tiểu Bích xoay người, Trần Nhạc Nhung liền kéo Chiến Lý Mặc đi cùng Trần Tiểu Bích.

“Đó là chó săn nào vậy? Dám đánh chủ ý lên người chúng ta, đợi đến khi lão Chiến trở về, cô út sẽ bảo ông ấy lột da đám chó săn này.” Trần Tiểu Bích vừa đi vừa nói thầm.

Trần Nhạc Nhung nhỏ giọng nói: “Cô út, cô đừng nóng giận. Bây giờ, ở xung quanh chúng ta có rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm chúng ta, đầu tiên phải nghĩ ra cách trốn khỏi đây đã.”

Lúc người đàn ông kia mở miệng nói câu thứ hai, Trần Tiểu Bích và Trần Nhạc Nhung đã phát hiện ra điểm khác thường.

Nếu đúng là Chiến Niệm Bắc đã chuẩn bị cho Trần Tiểu Bích một kinh hỉ, chắc chắn anh sẽ không dùng phương thức dịu dàng như vậy, nhất định anh sẽ sai người trực tiếp trói Trần Tiểu Bích đi tới đó.