TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 861: Ôm Cô

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Dường như chỉ chớp mắt, một tuần đã lặng lẽ trôi qua.

Hôm nay, Tưởng Linh Nhi xuất viện, Trần Nhạc Nhung vốn muốn đón Linh Nhi về nhà mình ở, nào ngờ anh Liệt của cô đã sớm sai người sắp xếp chỗ ở cho Tưởng Linh Nhi rồi, còn mời cả chuyên gia đến chăm sóc.

Không chỉ mời chuyên gia đến chăm sóc, anh còn đích thân dặn dò người giúp việc: "Sức khỏe cô Tưởng không tốt, mấy ngày nay cô hãy chăm sóc cho cô ấy thật tốt."

Rõ ràng cô cũng hi vọng anh Liệt thu xếp tốt cho Tưởng Linh Nhi, nhưng khi tận mắt thấy anh Liệt chăm sóc người phụ nữ khác chu đáo như thế, Trần Nhạc Nhung lại bắt đầu hờn ghen vô cớ.

Cô cảm thấy mình đúng là đứa con gái kỳ lạ, trong cuộc sống bình thường cô vô cùng tự tin, nhưng trong mối quan hệ tình cảm với anh Liệt cô lại cứ hay lo được lo mất.

Có lẽ vì bây giờ anh Liệt có vợ chưa cưới trên danh nghĩa, dẫn đến thân phận của cô có chút xấu hổ, nên cô mới không có cảm giác an toàn như vậy.

"Nhạc Nhung, em đừng lo lắng, chị thật sự không sao mà." Thấy Trần Nhạc Nhung buồn bực không nói gì, cho là cô đang lo lắng, Tưởng Linh Nhi lập tức xoay hai vòng trước mặt Trần Nhạc Nhung, dùng hành động thực tế chứng minh mình thật khỏi hẳn rồi.

"Chị Linh Nhi..." Cơ thể không sao, nhưng vết thương trong lòng thì làm sao đây? Long Duy có thể trị khỏi tổn thương trong lòng chị Linh Nhi không?

Trong một tuần lễ này, Long Duy vẫn chưa xuất hiện, cũng không hề truyền đến bất cứ tin tức gì, chị Linh Nhi nhìn giống như không quan tâm, nhưng Trần Nhạc Nhung nhìn ra được, thật ra trong lòng Linh Nhi vẫn đang nhớ Long Duy.

"Nhạc Nhung, em làm sao thế?" Tưởng Linh Nhi dịu dàng hỏi.

"Chị Linh Nhi, khi em không ở bên chị, chị nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, không cho phép bị thương nữa." Trần Nhạc Nhung ôm lấy Tưởng Linh Nhi.

"Tuân lệnh cô Trần của chị." Tưởng Linh Nhi cười nói.

"Chị Linh Nhi, chị cười em à.”

"Ngài Tổng thống của chúng ta còn ở đây, chị nào dám cười người mà ngài ấy quan tâm chứ." Khi Tưởng Linh Nhi nói lời này, đúng lúc Quyền Nam Dương đi về phía hai người họ.

"Hửm?" Quyền Nam Dương tiếp lời: "Ai bắt nạt Nhung Nhung nhà anh thế?"

"Ai là Nhung Nhung nhà anh chứ?" Giữa hai người họ không có chuyện gì, đừng nói mập mờ như thế khiến người khác hiểu lầm được không?

"Không phải à? Thế nhưng mọi người đều biết em là người phụ nữ của anh." Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Trần Nhạc Nhung như vậy, Quyền Nam Dương không kìm được nói thêm hai câu.

"Quyền Nam Dương, anh đừng quá đáng nhé." Cô lừ mắt cảnh cáo anh. Ở trước mặt người ngoài, cô giữ thể diện cho anh, nếu khi chỉ có hai người họ, xem cô làm sao "trả thù" anh.

"Được được, anh không nói nữa." Quyền Nam Dương xoa đầu cô, rồi nắm lấy tay cô: "Linh Nhi, chúng tôi đi trước nhé, hôm khác sẽ lại đến thăm cô."

"Được." Tưởng Linh Nhi tiễn họ tới cửa, dõi mắt nhìn theo xe của họ lăn bánh, rồi mới quay người trở về phòng.

Vừa quay đầu lại, đã đụng phải bức tường thịt, chóp mũi Tưởng Linh Nhi bị đụng rất đau.

Cô ôm cái mũi bị đau, ngẩng đầu lên thì thấy một người đang đeo mặt nạ.

Dọa cô lui về phía sau, nhưng ngay lập tức cô đã rơi vào lồng ngực rắn chắc, nở nang của người đàn ông, dù cô giãy giụa như thế nào, cũng trốn không thoát.

Trước kia, khi không biết Long Duy chính là người đàn ông cô ngày nhớ đêm mong, anh chạm vào cô một cái thôi cô đã cảm thấy rất ghê tởm.

Bây giờ, cô đã biết anh chính là người đàn ông mình nhung nhớ ngày đêm. Dù anh đã đổi khuôn mặt, nhưng thực chất vẫn là anh. Khi anh chạm vào cô, cô sẽ tiếp nhận mà không giống như trước nữa, thậm chí trong lòng cô bằng lòng để anh chạm vào mình.Khi nhiệt độ cơ thể anh, hơi thở của anh dần dần hòa vào nhiệt độ cơ thể và hơi thở của cô, dường như cô được vây quanh bởi cảm giác quen thuộc.

Trước kia, khi họ ở cùng nhau, anh chọc giận cô, khi cô cáu kỉnh với anh, anh cũng cứ mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực như vậy, mạnh mẽ hôn cô mặc kệ cô giãy dụa và kháng cự.

Cho tới bây giờ, Long Duy vẫn luôn mạnh mẽ bá đạo, bá đạo không cho cô nhắc đến tên người đàn ông khác trước mặt anh.

Nhưng anh cũng yêu thương cô, nâng niu cô trong lòng bàn tay, chỉ cần có anh bên cạnh, không ai có thể tổn thương cô dù chỉ một sợi tóc.

Nhưng mà...

Chắc chắn anh không biết, cuối cùng người tổn thương cô sâu nhất chính là anh.

Bị người nhà họ Tưởng lợi dụng, cô không khó chịu lắm, vì họ không yêu cô, cô cũng không yêu họ. Họ vô tình như vậy, cô có thể thờ ơ lạnh nhạt không thèm để ý.

Đối với cô Long Duy không giống vậy.

Mấy năm gần đây Long Duy là chỗ dựa duy nhất của cô, là người cô yêu sâu đậm. Cô tưởng dù tất cả mọi người trên đời này phản bội cô, bắt nạt cô thì Long Duy tuyệt đối sẽ không bao giờ.

Đến bây giờ, cô vẫn luôn kiên định tin tưởng Long Duy như thế, tin tưởng anh yêu cô.

Nhưng mà, cuối cùng anh đã không xứng với đêm cô dành cho anh, không xứng với tình yêu cô dành cho anh.

Nghĩ tới những thứ này, Tưởng Linh Nhi dùng sức cắn môi, dùng hết sức đẩy người đàn ông đang ôm cô ra: "Anh cút đi! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa. Đồ xấu xa."

Nửa gương mặt bên ngoài mặt nạ của Long Duy lập tức như phủ một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn Tưởng Linh Nhi.

Ánh mắt anh rất lạnh, nhưng dường như Tưởng Linh Nhi lại có thể từ trong ánh mắt lạnh như băng đó của anh trông thấy vẻ dịu dàng mà trước kia chỉ có cô mới nhìn thấy.

Trái tim cô đột nhiên khẽ nhói lên.

Giống như bị người ta nắm trong lòng bàn tay, càng bóp càng chặt, chặt đến mức mỗi lần cô khẽ hít thở một cái thì trái tim đã đau như bị ai bóp nát.

Cô không nên nhìn anh, không nên bị ánh mắt của anh ảnh hưởng, cô xoay người quay đầu trốn tránh anh.

Nhưng cô biết rõ Long Duy tuyệt đối không phải người dễ từ bỏ, bởi vậy khi cô còn chưa kịp xoay người sang chỗ khác, cánh tay dài của Long Duy đã duỗi ra kéo cơ thể cô quay trở lại.

Hai tay Long Duy giữ vai cô, yên lặng nhìn cô, không chớp mắt, cũng không lên tiếng nói gì.

"Tôi bảo anh buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi! Anh chạm vào tôi sẽ cảm thấy bẩn." Tưởng Linh Nhi đánh anh, quát khàn cả giọng.

"Là anh sai rồi! Là anh không tra rõ ràng sự thật đã hiểu lầm em." Long Duy nói, từng lời thốt ra đều hết sức nặng nề: "Anh xin lỗi!"

Anh là một người đàn ông vô cùng kiêu ngạo, trước kia chưa từng có ai nghe được ba chữ này từ trong miệng anh, bởi vậy có thể được nghe chính miệng anh nói ra là không dễ dàng.

Cũng vì hiểu rõ anh, biết anh nói ra ba chữ này khó khăn đến cỡ nào, trái tim Tưởng Linh Nhi như thắt lại, đau đến hoảng hốt.

"Xin lỗi ư?" Tưởng Linh Nhi cười đến chảy nước mắt.

Anh tưởng một câu xin lỗi là đủ rồi sao?

Anh biết anh tạo cho cô bóng ma tâm lý lớn thế nào không?

Một tuần nay, mỗi lần vừa ngủ, cô lại mơ cùng một giấc mơ, mơ thấy mình bị một người đàn ông đeo mặt nạ, nhìn không rõ, lăng nhục.

"Linh Nhi, anh xin lỗi!" Long Duy lại nói, vẫn mấy chữ đơn giản như vậy, âm thanh trầm thấp, khàn khàn.

"Xin lỗi? Anh có lỗi gì với tôi?" Tưởng Linh Nhi hét lên, nước mắt rơi lã chã không ngừng.