TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 823: Trong Mắt Anh Chỉ Có Cô

Bóng đêm, tĩnh lặng!

Trần Nhạc Nhung nằm trên giường nhỏ hẹp, bên người thiếu đi cái ôm ấm áp của anh Liệt, vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, lăn qua lộn lại thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.

Đây mới chỉ là đêm đầu tiên anh Liệt ra nước ngoài phỏng vấn, cô lại giống như đã nghìn năm không được gặp anh vậy, nhớ anh nhớ đến sắp ngây người ra, sáu bảy ngày tiếp theo nên chịu đựng thế nào đây?

Nghĩ đến vẫn còn sáu bảy ngày không được gặp anh Liệt, Trần Nhạc Nhung chỉ hận không thể mọc cánh ra bay đến bên cạnh anh Liệt.

Nhưng mà cô không thể tùy hứng như vậy được, cô đồng ý dạy bọn nhỏ một tháng, thời hạn vẫn chưa hết, anh Liệt ra nước ngoài để phỏng vấn công khai, cô cũng không thể đi theo bên cạnh anh được.

Haiii!

Trần Nhạc Nhung thở thật dài một tiếng, nếu lúc này có bé cưng ở bên cạnh cô, để cô chơi đùa với cậu bé, cô cũng sẽ không nhàm chán thế này.

Nghĩ đến bé cưng, Trần Nhạc Nhung mới chợt nhớ tới mình đã lâu rồi không liên lạc với gia đình. Chắc là ông nội bà nội nhớ cô lắm nhỉ.

Nghĩ đến người lớn trong nhà, Trần Nhạc Nhung vội vàng mò lấy điện thoại, gọi điện thoại về nhà, tit tit tit, điện thoại vang lên vài tiếng mới có người nhận: "Xin chào! Ai vậy?"

"Cô út?" Giọng nói này, Trần Nhạc Nhung nghe ra là cô út, nhưng không phải cô út vẫn luôn ngây người ở Giang Bắc sao?

Lúc cuối năm, cả nhà bọn họ đều sẽ trở về Giang Bắc đón Tết âm lịch, lúc này cô út không nên xuất hiện ở nhà tại New York mới phải chứ.

"Cô út cứ tưởng ai, thì ra là bé Nhung nhà ta. Đứa nhỏ không lương tâm nhà cháu, cháu còn biết gọi điện thoại về nhà hả, cô út còn nghĩ cháu không biết số điện thoại trong nhà đấy." Nghe ra là Trần Nhạc Nhung, Trần Tiểu Bích đùng đùng nói một loạt: "Bà nội của cháu nhớ cháu đến sắp nằm trên giường không dậy nổi rồi kìa, đứa nhỏ không lương tâm nhà cháu, cháu còn không biết trở về xem thử sao?"

"Cái gì?" Vừa nghe bà nội bệnh không dậy nổi, Trần Nhạc Nhung bật ngồi dậy từ trên giường: "Cô út, bà nội làm sao vậy?"

"Nhung Nhung, đừng nghe cô út của cháu nói bậy. Ngày nào không làm thiên hạ đại loạn thì con bé sẽ không thoải mái." Trong điện thoại truyền đến giọng nói hiền lành của mẹ Trần.

"Bà nội, người thật sự không sao đúng không?" Trần Nhạc Nhung biết sức khỏe của bà nội vẫn luôn không tốt, đau ốm không dậy nổi là chuyện bình thường.

Chuyển mùa năm trước, bà nội quên không mặc thêm quần áo, đã lập tức bị cảm, sau đó nằm trên giường bệnh hơn nửa tháng mới tốt hơn một chút.

Bà nội vẫn thương cô như thế, lẽ ra cô phải ở lại New York bên cạnh bà nội nhiều hơn một chút, nhưng mà cô lại bỏ bọn họ chạy đến nước A.

Nghĩ vậy, Trần Nhạc Nhung khó chịu đến sắp khóc.

"Bảo bối Nhung, bà nội không sao đâu, cháu ở bên kia phải chăm sóc mình thật tốt, chỉ cần cháu tốt thì bà nội đã vui rồi." Mẹ Trần nói.

Trần Nhạc Nhung dùng sức gật gật đầu, nói: "Bà nội, cháu ở bên này rất tốt. Ăn ngon, ngủ cũng ngon, còn mập hơn vài cân nữa đó."

Mẹ Trần nói: "Mập lên là được rồi. Thân thể nhỏ bé của cháu phải mập hơn một chút, nhiều thịt nhìn đáng yêu hơn."

Trần Nhạc Nhung làm nũng: "Bà nội......"

"Haiiii, Nhung Nhung......" Nghe thấy giọng nói mềm mại của cháu gái, mẹ Trần bị xúc động, nước mắt lại ào ào rơi xuống.

"Mẹ, mẹ đừng có gấp, không phải tiểu nha đầu đang nói chuyện với mẹ rồi sao?" Trần Tiểu Bích vội vàng vỗ lưng cho mẹ Trần.

"Mẹ cũng không muốn đâu, nhưng đã mấy chục năm rồi vẫn không đổi được cái tật xấu này." Nghe thấy giọng nói của cháu gái, rõ ràng là vui vẻ, nhưng lại không nhịn được mà buồn.

Trần Nhạc Nhung cách điện thoại cũng chỉ có thể lo lắng suông: "Bà nội, bà đừng xúc động, một khoảng thời gian nữa Nhung Nhung quá sẽ trở về với người."

Mẹ Trần lau nước mắt: "Nhung Nhung, bà nội biết rồi, cứ như vậy đi, hôm khác bà nội lại gọi cho chúa."

Bởi vì sợ mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cháu gái, mẹ Trần cúp điện thoại, nhưng mà nước mắt còn rơi nhiều hơn.

"Bà nội, chị không có ở nhà, vẫn có cháu ở với người mà.” Giang Nhung mang theo bé cưng về nhà, mới vào nhà đã nhìn thấy mẹ Trần khóc sướt mướt

Bé cưng vừa nhìn đã biết bà nội đang nhớ chị, còn chưa đợi mẹ gợi ý đã vội vàng tiến lên an ủi bà nội.

"Ừm, còn có bé cưng của chúng ta ở bên cạnh bà nội, bà nội rất vui vẻ." Mẹ Trần nín khóc mỉm cười, vỗ vỗ đầu bé cưng.

Giang Nhung đi tới nói: "Mẹ, Nhung Nhung ở bên kia rất tốt, người đừng lo lắng cho nó quá, sức khỏe của người quan trọng hơn. Đúng lúc Tiểu Bích cũng tới New York, hôm nay con xuống bếp, chiêu đãi khách quý của chúng ta.”

"Chị dâu, chị thật sự là càng ngày càng hiền huệ." Trần Tiểu Bích đứng lên ôm Giang Nhung một cái thật chặt, còn không quên nịnh nọt: "Chị dâu, công ty thiết kế của chị mở đến có danh có tiếng, còn chăm sóc mọi người trong nhà tốt như vậy, chị làm thế nào vậy ạ?"

Nghĩ tới Trần Tiểu Bích bà kết hôn cũng đã mười năm, con cũng sinh rồi, nhưng vẫn giống như một đứa bé, thường xuyên giành sữa với đứa con trai mười tuổi của mình.

Lần này là vì bà ấy giành sữa với con trai, Chiến Niệm Bắc còn không đứng về phía bà, dưới sự tức giận, bà trực tiếp bay từ Giang Bắc xa xôi ngàn dặm trở về nhà mẹ đẻ.

Cho dù đã qua bao nhiêu năm, Trần Tiểu Bích vẫn cứ phóng khoáng tùy hứng như thế, muốn đi sẽ lập tức đi ngay, ông già Chiến Niệm Bắc trong nhà bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Càng khiến Trần Tiểu Bích tức giận hơn chính là, bà ấy đã về nhà một ngày một đêm rồi, ông già Chiến Niệm Bắc kia còn chưa điện thoại tới hỏi han.

Trần Tiểu Bích quyết định phải tức giận với ông ta, giận ông ta cả đời, để ông ta ôm con trai của mình sống cô độc suốt quãng đời còn lại đi.

"Em cũng đừng có khen chị, tới đây chuẩn bị cơm trưa giúp chị đi. Một lát nữa ba đi câu cá sẽ về." Giang Nhung dịu dàng cười cười, nâng tay nhìn nhìn giờ: "Ừm, anh em có lẽ cũng xử lý xong chuyện của công ty, sắp về nhà rồi."

Thật ra cũng không phải Giang Nhung chăm sóc người trong nhà này tốt bao nhiêu, mà là bọn họ đối xử tốt với cô, cho cô cảm nhận được tình cảm ấm áp của gia đình.

Nhất là ngài Trần của cô, cưng chiều cô mười mấy năm như một, cái gì cũng suy nghĩ vì cô, cho cô có nhiều thời gian hơn đi hoàn thành ước mơ của mình.

Nhắc tới ngài Trần, ngài Trần đã lập tức về rồi.

Ông vẫn mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây màu đen bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, nhưng mà bởi vì thời tiết lạnh, bên ngoài còn khác thêm một cái áo bành tô.

Áo bành tô này là do Giang Nhung tự mình thiết kế cho ông, hơn nữa còn tự tay cắt may, may cho ông từng đường kim mũi chỉ, nhìn thoáng qua thì không khác những áo bành tô khác là mấy, nhưng nhìn kỹ lại có thể nhận ra một vài chi tiết nhỏ.

Ví dụ như chỉ dùng để may áo bành tô, là chỉ mà Giang Nhung chọn lựa tỉ mỉ.

Vạt áo bành tô có thêu hoa cùng màu với vải áo, thoạt nhìn đơn giản lại hào phóng, đặc biệt thích hợp với ngài Trần nhà bọn họ.

Sau khi Trần Việt vào nhà, đầu tiên là chào hỏi mẹ Trần một tiếng, sau đó cất bước đi tới chỗ Giang Nhung.

"Chị dâu, lát nữa em lại đến giúp chị." Đôi này có bao nhiêu tình cảm mặn nồng, Trần Tiểu Bích đã từng thấy rồi, vì để không bị ngược, bà ấy vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.

Khi đi tới chỗ còn cách Giang Nhung một khoảng, ánh mắt của Trần Việt lập tức trực tiếp dừng ở trên người Giang Nhung, cuối cùng không nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài bà nữa.