TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 679: Sinh Lần Thứ Hai

Giang Nhungdự tính ngày sinh là mấy ngày sắp tới. Từ một tháng trước, Trần Việt lại buộc cô phải bỏ công việc trong tay xuống, bảo cô yên tâm ở nhà chờ sinh.

Cũng từ một tháng trước, Trần Việt đã bàn giao công việc cho người phía dưới đi làm, anh không rời Giang Nhung một tấc, rất sợ cô và con có gì sơ xuất.

Đứa con đầu tiên của bọn họ, Nhung Nhung nhỏ bị người ta mổ lấy ra.

Đứa con thứ hai, Giang Nhung bị thương mà mất.

Đây là đứa con thứ ba của bọn họ. Trần Việt kiên trì ở bên cạnh Giang

Nhung, cùng nhau chờ đứa con của bọn họ ra đời, không cho phép bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa.

Ban đầu, Trần Việt không định sinh con, thậm chí học ba đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, cũng đã vào phòng cấp cứu, nhưng không biết là ai để lộ tin tức nên Giang Nhung chạy tới ngăn cản.

Sau khi bọn họ kết hôn và hưởng tuần trăng mật trở về, Giang Nhung lại cố gắng điều dưỡng cơ thể, cả ngày lẫn đêm đều muốn sinh cho anh thêm một đứa con.

Anh dám lén cô chạy đi thắt ống dẫn tinh, lần đó Giang Nhung tức giận đến mức suốt nửa tháng không để ý đến Trần Việt.

Lúc đó, Giang Nhung xông vào phòng cấp cứu, không nói một lời nào, chỉ nhìn anh với đôi mắt đẫm nước. Trần Việt liền ngoan ngoãn từ trên bàn mổ xuống.

"Mẹ, Nhung Nhung tới đây." Nhung Nhung nhỏ từ trường học trở về, lập tức chạy tới bệnh viện thăm mẹ và nhóc con trong bụng mẹ.

"Ừ, Nhung Nhung qua đây." Giang Nhungdịu dàng vẫy tay gọi.

Nhung Nhung nhỏ lập tức nhào tới trong lòng mẹ, áp đầu nhỏ ở trên cái bụng phồng lên tròn xoe của mẹ, học dáng vẻ ba vẫn thường làm mỗi ngày, nghiêm túc nghe ngóng một lúc: "Mẹ, em bé đang nói chuyện với Nhung Nhung đấy."

"Em nói gì với Nhung Nhung vậy?" Giang Nhungmỉm cười hỏi.

Bọn họ không kiểm tra giới tính của đứa trẻ, cho nên trước mắt còn không biết cái thai này là con gái hay con trai?

"Em nói chị thật đẹp, muốn nhanh chóng ra gặp chị." Ừ, cô bé sắp có thể làm chị rồi. Nghĩ đến về sau có một nhóc con có thể mặc cho cô bé bóp tròn nặn méo, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thật vui vẻ.

"Vậy em có bảo chị chuyển lời cho mẹ, nói muốn gặp ba mẹ không?" Giang Nhung mỉm cười khẽ xoa đầu Nhung Nhung nhỏ.

Mấy năm thoáng cái đã qua, bây giờ nhóc Nhung của bọn họ cũng đã mười tuổi, càng thêm xinh đẹp, đáng yêu.

Cô bé không chỉ xinh đẹp, còn hiểu chuyện, nói năng ngọt ngào, mỗi ngày đều dỗ cho ông bà thoải mái cười to, một ngày không gặp bé là thấy nhớ không chịu được.

"Ừ, Nhung Nhung nghe thêm một lúc đã." Nhung Nhung nhỏ lại nghiêm túc lắng nghe, sau đó tinh nghịch nói với mẹ: “Em nói chỉ muốn gặp chị thôi."

"Em không muốn gặp mẹ, mẹ thật buồn." Giang Nhunglàm ra vẻ rất đau lòng, khóe miệng lại vô thức cong lên, khẽ cười.

Trong thời gian mang thai đứa bé này, cô vẫn luôn lo lắng Nhung Nhung nhỏ sẽ không tiếp nhận, ai biết nhóc con nghe nói sẽ có em trai, em gái thì còn vui vẻ hơn bất kỳ ai trong nhà.

Đứa bé còn chưa sinh ra, Nhung Nhung nhỏ đã sớm mua thật nhiều đồ chơi, bảo là muốn tặng cho em trai hoặc em gái.

"Mẹ, Nhung Nhung đùa với mẹ thôi. Em nói người đầu tiên muốn gặp là mẹ, mẹ mang thai mười tháng rất cực khổ." Xem đi, đây chính là Nhung Nhung nhỏ nhà bọn họ, còn nhỏ tuổi nhưng nói năng trật tự rõ ràng, còn biết mẹ mang thai mười tháng cực khổ nhất.

"Mẹ, Nhung Nhung..." Tiểu Trạch cũng về tới nơi.

Bây giờ cậu đã mười sáu tuổi, sớm lột xác thành một thiếu niên, cao 1m8, mặc dù thấp hơn ba của bọn họ, nhưng tuyệt đối là người xuất sắc trong cùng lứa tuổi.

Đặc biệt là vẻ ngoài của cậu cũng đẹp mắt, hơn nữa cậu lại là con nuôi nhà họ Trần, còn nhỏ tuổi đã được rất nhiều người để mắt tới.

"Tiểu Trạch đã về rồi." Giang Nhungvẫy tay, mỉm cười nói: “Con qua ngồi cùng mẹ và em gái đi."

"Anh về rồi." Nhung Nhung nhỏ đặc biệt nghiêm túc gọi một tiếng. Khi Tiểu Trạch sắp ngồi xuống, cô bé đã nhanh chóng đứng dậy: “Mẹ, con đi tới phòng làm việc xem ba đang bận làm gì?"

Nhìn Nhung Nhung nhỏ chạy như bay, ánh mắt Trần Dận Trạch tối lại. Cô nhóc này tốt với mọi người, nhưng lại khó chịu với cậu.

Mấy năm nay, để cải thiện quan hệ giữa hai người, cậu đã cố gắng không ít, nhưng thái độ của Nhung Nhung nhỏ với cậu hoàn toàn không thay đổi.

Ở trước mặt người lớn tuổi, cô bé vì duy trì dáng vẻ đáng yêu hiểu chuyện sẽ ngoan ngoãn gọi cậu một tiếng anh. Khi chỉ có hai người bọn họ, cô bé nói chuyện với cậu đều sẽ gọi này này này.

Sợ rằng, từ trước đến nay cô bé cũng chưa từng xem cậu là anh trai.

"Tiểu Trạch, mấy năm nay cám ơn con đã nhường nhịn Nhung Nhung. Nhung Nhung có đôi khi hơi tùy hứng, mẹ thay con bé xin lỗi con!" Đều là con của mình, chút tâm tư của đám trẻ, Giang Nhunglàm mẹ làm sao có thể không hiểu được.

"Mẹ, Nhung Nhung là em gái của con, con là anh, con nhường em chẳng lẽ không cần là chuyện nên làm sao?" Đúng vậy, cậu vẫn tự nhủ với mình, cậu là anh, cần phải nhường em gái.

"Tiểu Trạch, con là con của chúng ta, ở trong mắt ba và mẹ, con cũng giống như Nhung Nhung, cho nên con có gì cứ nói, không cần phải để cho mình phải chịu uất ức." Giang Nhungvà Trần Việt vẫn xem Tiểu Trạch như con mình sinh ra, cô lại hy vọng Tiểu Trạch cũng có thể xem bọn họ như ba mẹ ruột.

Giữa anh em, có chuyện gì thì cứ muốn nói ra, tuyệt đối không thể để cho Tiểu Trạch phải chịu uất ức.

"Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm đi." Cho tới nay, ở trước mặt ba mẹ, Tiểu Trạch đều là một đứa bé hiểu chuyện.

"Được, vậy con đi làm việc của con." Giang Nhungchống tay lên giường đứng dậy, đột nhiên bụng đau đớn, cô lại vội vàng ngồi xuống.

"Mẹ..."

"Tiểu Trạch, nhanh đi gọi ba con, có thể mẹ sắp sinh rồi." Ngày dự tính sinh còn cách một tuần nữa, lẽ nào đứa trẻ nóng lòng muốn đi ra gặp mặt mọi người như vậy sao?

"Giang Nhung em đừng động đậy. Anh lập tức bảo bác sĩ và y tá đưa em tới phòng sinh." Trần Việt làm gì có can đảm dám đi xa, khi làm việc cũng là ở văn phòng ngoài phòng bệnh. Bên Giang Nhungvừa có tiếng động, anh sẽ biết ngay.

Anh lập tức gọi bác sĩ tới. Nhân viên y tế chuyên môn chịu trách nhiệm đỡ đẻ cho Giang Nhungvẫn luôn ở bên ngoài phòng, chỉ chờ vợ của tổng giám đốc Thịnh Thiên sắp sinh.

Bác sĩ và y tá đều là người chuyên nghiệp đặc biệt có kinh nghiệm làm việc, dùng tốc độ chuyên môn đẩy Giang Nhung đến phòng sinh.

"Giang Nhung, đừng sợ. Anh sẽ luôn ở cùng em và con." Lần này có thể ở bên cạnh Giang Nhung, tận mắt nhìn thấy con của bọn họ đi tới thế giới này, Trần Việt vừa kích động lại vừa lo lắng.

Cho dù đã được chuẩn bị chu đáo, nhưng anh vẫn lo lắng, lo lắng nếu chẳng may Giang Nhung đau đến mức chịu không nổi thì sao.

Trước đó, anh có đề nghị sinh mổ nhưng Giang Nhung cảm thấy sinh mổ không tốt cho con, có bóng ma với chuyện mổ bụng, cho nên bọn họ lựa chọn sinh tự nhiên.

Khi sắp tới phòng sinh, bác sĩ nhìn Trần Việt: "Tổng giám đốc Trần, làm phiền anh ra ngoài trước, ở đây..."

Ánh mắt lạnh lùng của Trần Việt bắn qua, bác sĩ lập tức ngậm miệng. Cô ta làm sao có thể quên ngài tổng giám đốc này chiều vợ như mạng.

Nếu vợ của anh chịu khổ ở đây, bảo anh ra ngoài chờ thì tuyệt đối là chuyện không thể.