TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 620: Thế Giới Của Anh Chỉ Có Mẹ Con Bọn Họ

Ngày 24 tháng 12 năm 13, Giang nhung bắt gặp bạn trai và chị hai phản bội, bị người nhà vứt bỏ, thành kẻ bị vứt bỏ không có nhà để về.

Ngày 24 tháng 12 năm 13, cũng là ngày đó, cô gặp được Trần Việt, người đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong cuộc đời của cô.

Cùng một ngày, cô lại có hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau, một cuộc sống tồi tệ đến mức tận cùng, một cuộc khác lại là một bắt đầu hoàn toàn mới.

Cho nên một việc có tốt hay không thì không thể nhìn ra ngay được.

Nếu như ngày đó cô không bị những người không quan tâm tới cô phản bội, như vậy cô không đi quán bar uống rượu, càng không thể nào nôn ra người Trần Việt, cũng sẽ không thể để lại ấn tượng sâu sắc cho Trần Việt.

Như vậy mấy năm sau, Trần Việt sẽ không lập tức nhận ra cô khi đi xem mắt cô, đồng thời thay một người đàn ông khác mà đi gặp mặt cô.

Năm đó vừa gặp mặt, bởi vì cô đã uống say mèm, tỉnh dậy ngay cả mình là ai cũng không biết, tất nhiên không nhớ ra được Trần Việt.

Ngược lại Trần Việt, một người đàn ông lạnh lùng như vậy không chỉ vẫn nhớ cô, còn để ngày bọn họ lần đầu gặp nhau thành các loại mật khẩu.

Khi nghĩ đến những điều này, Giang nhung chỉ cảm thấy đau lòng, Trần Việt đã làm rất nhiều chuyện vì cô, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng làm được gì cho anh.

Vào lúc Giang nhung đang vô cùng cảm động, một tài liệu trên máy tính đã thu hút ánh mắt của cô - Giang nhung của tôi!

Tên tập tài liệu là Giang nhung của tôi.

Giang nhung mở ra, trong tập tài liệu có chứa một file word, một file ppt bản văn.

Giang nhung mở file ppt ra trước. Sau khi mở ra, xuất hiện trước mắt cô là những tấm ảnh chụp cô, từng tấm ảnh tự động hiện ra, bên cạnh mỗi tấm ảnh chụp đều có kèm chữ viết.

Ví dụ như ngày nào, tháng nào, năm nào đó, ở dưới tình huống nào đã chụp Giang nhung, bản thiết kế của cô được khách hàng rất khen ngợi, cô rất vui vẻ nên tự mình xuống bếp nấu hai món ăn.

Ví dụ như ngày nào, tháng nào, năm nào đó, hôm nay tâm trạng Giang nhung không tốt lắm, không nói tiếng nào, không muốn nói gì.

Mỗi tấm ảnh, bất kể là cô vui vẻ hay đau khổ, người tạo file ppt đều có viết rõ ràng, có thể nhìn ra được người tạo ra nó rất để tâm.

Từng tấm ảnh được hiện ra, sau đó không có ảnh, chỉ còn lại có một câu đơn giản - hôm nay là ngày thứ ba mươi Giang nhung rời đi, trái tim của tôi cũng đi theo đã ba mươi ngày.

Nhìn những lời này, Giang nhung lại ấn vào một tấm hình trước mặt để kiểm tra. Quả nhiên đoạn văn này là vào ba mươi ngày trước.

Nói cách khác, sau khi cô mất tích, Trần Việt đã ba mươi ngày không động vào tập tài liệu này... Quan trọng không phải là anh không động vào tập tài liệu này, mà ba mươi ngày qua, Trần Việt rốt cuộc làm sao chịu đựng nổi?

Giang nhung lại ấn chuột, muốn xem thêm tin tức, nhưng Trần Việt chỉ có để lại những lời này có liên quan tới chuyện cô mất tích, ngoài ra không có gì khác.

Trong tài liệu phía sau là đều là ảnh của Nhung Nhung nhỏ, chữ kết hợp với ảnh chụp không còn là giọng điệu của Trần Việt viết ra, mà là lấy lời lẽ của Giang nhung để viết.

Sau mỗi đoạn chữ viết, câu nói đều giống nhau - bé Nhung, cho dù mẹ không ở bên cạnh con, nhưng lòng mẹ yêu con không ít.

Từ tấm ảnh đầu tiên đến tấm ảnh cuối cùng của Nhung Nhung nhỏ, mỗi tấm ảnh đều không thể thiếu câu nói kia.

Nhìn đến đây, Giang nhung có cảm giác đau lòng và kinh ngạc không sao tả xiết. Những việc Trần Việt làm cho cô còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, nhưng anh chưa bao giờ nói ra.

Rất nhiều người đều nói với cô, trong ba năm cô mất tích, Trần Việt đã rất vất vả, anh là người mạnh mẽ như vậy, nhưng vì cô rời đi mà suýt nữa cũng đi theo cô.

Những điều này đều là do Giang nhung nghe người khác nói, Trần Việt chưa bao giờ nói với cô điều gì, trong file kỷ niệm do anh tạo ra cũng chỉ có cô và Nhung Nhung nhỏ mà không có miêu tả gì liên quan tới anh.

Không, cũng có anh, nhưng anh vĩnh viễn chỉ là vai diễn phụ, hoặc đứng ở sau lưng cô, hoặc đứng sau lưng Nhung Nhung nhỏ.

Ở trước mặt hai mẹ con bọn họ, anh mãi mãi vẫn là tồn tại bình thường nhất.

Càng nghĩ, trong lòng Giang nhung càng đau.

Về sau, cô cũng không cần Trần Việt đau khổ vì cô nữa, cô sẽ bảo vệ anh thật tốt, nhưng không phải né tránh anh mà phải đứng ở bên cạnh anh, bảo vệ anh.

Cô muốn nói cho anh biết, trên đời này, anh là người đàn ông của cô, cô chắc chắn sẽ không để mặc cho người khác làm hại anh.

Cô muốn lao đến bên cạnh Trần Việt, lớn tiếng nói cho anh biết, bất kể con đường sau này có bao nhiêu khó khăn, cô đều sẽ không buông tha anh nữa.

Cô muốn ở cùng anh, nuôi dưỡng con của hai người thành người, để cho đám trẻ biết bọn chúng là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới.

Giang nhung đứng dậy, nhưng bởi vì quá kích động mà hai chân cô mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống, chỉ có điều cô không để ý được nhiều như vậy, cô chỉ muốn trở về bên cạnh Trần Việt.

Cô kéo mạnh cửa phòng làm việc ra, hoàn toàn không ngờ lại đụng vào một lồng ngực ấm áp.

Cô không biết, sau khi cô bị nhốt vào phòng làm việc, Trần Việt vẫn luôn đứng ở cửa lo lắng cô có gì sơ xuất.

Nhìn người đàn ông trước mắt, Giang nhung giơ hai tay ra ôm thật chặt lấy anh, siết chặt lấy anh: "Trần Việt, xin lỗi!"

Trần Việt ôm cô, cơ thể thoáng cứng đờ: "Anh cũng giống như Nhung Nhung nhỏ vậy, anh không muốn nghe em nói xin lỗi."

Cô nói xin lỗi anh chính là muốn nói cho anh biết, cô không nghĩ ra, cô vẫn kiên trì muốn đi.

Đây không phải là điều Trần Việt muốn thấy, cho nên anh cũng không muốn nghe cô nói xin lỗi!

"Về sau, em sẽ không nói rời khỏi anh và rời khỏi Nhung Nhung nhỏ nữa, hai người là người em yêu thương nhất, em làm sao có thể rời bỏ hai người được." Cô thật sự quá ngu ngốc. Trần Việt đã nói rõ với cô như vậy nhưng cô vẫn không hiểu.

"Giang nhung, em nói gì?" Trần Việt thật sự không thể tin được vào những gì tai mình nghe được, cũng chỉ khi đối mặt với Giang nhung mới xảy ra tình huống anh không tự tin như vậy thôi.

Ở trong ngực của anh, Giang nhung chảy nước mắt nhưng kiên định nói: "Em nói về sau cho dù anh có đuổi em đi, cũng đừng mong em rời khỏi anh. Em muốn ở lại bên cạnh anh và Nhung Nhung nhỏ, cũng không muốn rời xa hai người nữa."

Thật ra cô vẫn luôn hiểu rất rõ trái tim của mình, chỉ là xảy ra những chuyện kia làm cho cô sợ hãi, làm cho cô không có can đảm trực tiếp đối mặt liền để mình trở thành một kẻ nhát gan, nhu nhược như vậy. Nhưng mong anh hãy tin tưởng cô, về sau cô sẽ không như vậy nữa.

Trần Việt vẫn không dám xác định: "Em suy nghĩ thông suốt rồi sao?"

Giang nhung đáp: "Không!"

"Không?" Trần Việt thật muốn xé người, hận không thể một tay xé nát cô.

Giang nhung cọ cọ vào trong ngực của anh, lau khô nước mắt: "Em không suy nghĩ thông suốt, em chỉ biết là em muốn ở lại bên cạnh anh, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt."

Giang nhung đột nhiên thay đổi thái độ cũng không làm cho Trần Việt quá vui sướng. Anh thậm chí nghĩ, có lẽ người phụ nữ này đang có âm mưu với anh, làm cho anh thả lỏng cảnh giác với cô rồi cô lại len lén chạy đi mất.

"Trần Việt, anh không muốn sao?" Cuối cùng, Giang nhung ý thức được thái độ của Trần Việt. Anh hình như không quá cao hứng.

Trần Việt trầm giọng nói: "Giang nhung, mỗi lời anh nói với em đều rất nghiêm túc. Nếu em dám làm bừa, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho em đâu."