Quản lí của Bảo Ngọc Hiện nghe Lương Bích Cầm nói vậy thì sợ đến run người, muốn cản lại nhưng lời đã ra khỏi miệng có muốn cản cũng chẳng cản kịp rồi...
Người đàn ông trung niên kia nhìn lướt qua Lương Bích Cầm như thể đang nhìn một cái gì đó không giá trị, sau đó ánh mắt rơi vào quản lí của Bảo Ngọc Hiên, lạnh lùng nói: "Những món trang sức kia đều không bán? Sao tôi không biết?"Quản lí không nhịn được nữa, vẻ mặt kinh hoàng chạy đến cạnh người đàn ông kia: "Giám đốc Dư, tôi... tôi... chuyện không phải như ngài nghĩ đâu... ý của tôi vốn không phải như vậy..."Quản lí vừa dứt lời thì Tô Dĩ Mạt cùng đám người kia lập tức đổi sắc mặt.Lương Bích Cầm lắp bắp: "Giám đốc... Dư...?"Tô Dĩ Mạt cũng hơi đổi sắc mặt, họ Dư... chẳng lẽ người này là...Mấy nghệ sĩ nhỏ cũng thấp giọng xì xào bàn tán:"Không thể nào... người này là giám đốc?""Giám đốc nào chứ?""Không biết! Chẳng lẽ... chắc không phải Tổng giám đốc của Bảo Ngọc Hiên - Dư Vạn Niên đấy chứ?""Làm sao có thể!!!"...Nghe được cái tên Dư Vạn Niên vẻ mặt Lương Bích Cầm lập tức tái xanh: "Không thể nào!"Lúc này vị quản lí cũng đang vắt óc giải thích: "Giám đốc Dư, tôi không phải không bán những món kia, mà là... do hôm nay không đủ nhân viên nên mới ra hạ sách này!""Không đủ nhân viên?" Người đàn ông trung niên quét mắt qua mấy nhân viên cửa hàng nho nhỏ.Quản lí nuốt nước bọt đi tới bên cạnh người đàn ông kia thấp giọng nhắc nhở: "Giám đốc Dư, vị này là Tô Dĩ Mạt, là một khách hàng vô cùng quan trọng, nên tất nhiên là tôi phải cẩn thận chiêu đãi!" Nói xong còn cho người đàn ông kia một cái anh mắt "ông hiểu mà".Đám người Lương Bích Cầm nghe được quản lí kia nói câu đó thì đều lộ ra vẻ kiêu ngạo."Hừ, là Tổng giám đốc thì sao? Tổng giám đốc cũng phải nhìn mặt mũi của chị tôi thôi!"Tô Dĩ Mạt quét mắt nhìn Lương Bích Cầm một cái: "Không cho phép nói bậy."Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trên mặt lại chẳng có chút nào không vui, Lương Bích Cầm thấy thế càng không có gì cố kỵ, lớn tiếng nói: "Này, ông tên là Dư Vạn Niên đúng không! Quản lí cũng chỉ vì chiêu đãi chúng tôi với chị của tôi thôi... chị của tôi chắc ông cũng biết đi!"Quản lí nghe Lương Bích Cầm nói vậy thì nhất thời dấy lên chút hy vọng, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tô Dĩ Mạt.Tô Dĩ Mạt thấy thế liền nhấp một ngụm trà lơ đãng mở miệng nói một câu: "Quản lí cũng có lòng tốt thôi, cũng không có gì to tát! Lần sau không như vậy nữa là được rồi""Chị tôi cũng đã nói rồi, ông có nghe thấy hay không hả?Dư Vạn Niên đưa mắt nhìn chiếc túi đựng vòng trong tay Lương Bích Cầm nói: "Xin hỏi cô đây, món đồ trong tay cô đã trả tiền hay chưa?"Lương Bích Cầm không nghĩ gì lập tức đáp trả: "Trả cái gì mà trả! Đây là quản lý biếu cho chị tôi!"Người đàn ông trung niên nghe thế thì nhìn về phía quản lí, nghiêm giọng nói: "Coi thường quy định, tự mình dọn hàng bày bán trong cửa hàng! Coi thường tôn chỉ của Bảo Ngọc Hiên để bảo vệ đuổi khách! Coi thường đạo đức nghề nghiệp, đem vòng ngọc giá hai trăm vạn đưa cho người khác! Phùng Mao Tài! Ai cho ông những quyền này? Trăm năm danh dự của Bảo Ngọc Hiên thiếu chút nữa thì hủy trong tay ông!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 435: Không coi ra gì
Chương 435: Không coi ra gì