TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 62: Biểu hiện khác thường

 

Hành động khác thường của Lý Dĩnh lập tức khiến cho toàn bộ mọi người kể cả Trần Phàm đều chú ý.

 

Nhận thấy được vẻ khiếp sợ cùng hiếu kỳ tột cùng trong con ngươi của Lý Dĩnh,

 

Trần Phàm hơi nhíu mày, trong lòng thập phần nghi hoặc, chính mình tựa hồ cũng không nhận ra nàng, vì sao nàng lại dùng loại ánh mắt này nhìn mình?

 

Trần Phàm nhanh chóng rà soát lại một phen, cũng không tìm được thân ảnh Lý Dĩnh trong trí nhớ, đây cũng chính là nói, vận mệnh của hắn và Lý Dĩnh trước hôm nay chính là hai đường thẳng song song, không hề có phát sinh sự xuất hiện nào cùng đường.

 

- Lý tỷ, cô làm sao vậy?

 

Mắt thấy Lý Dĩnh hoàn toàn lâm vào trong sự khiếp sợ,

 

Triệu Hoành đứng phía sau nàng lập tức tiến lên đỡ lấy Lý Dĩnh, lo lắng hỏi han.

 

Nghe câu hỏi của Triệu Hoành. Lý Dĩnh từ trong sự khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, thở sâu một hơi, gượng cười:

 

- Tiểu Hoành, tôi không sao?

 

Nói xong, Lý Dĩnh vừa nhìn chằm chằm đôi con ngươi dãi dầu sương gió của Trần Phàm, vừa hướng Trần Phàm đi tới.

 

- Lý Dĩnh làm sao vậy?

 

- Đúng a, vì sao nhìn thấy tiểu tử đó lại giống như bị mất hồn?

 

Lúc trước lực chú ý của Triệu Hoành đều đặt trên người Tiêu Phong, sợ Tiêu Phong nhân cơ hội ăn bớt, lúc này nghe được chung quanh truyền đến tiếng nghị luận, khẽ nhíu mày, hướng Trần Phàm nhìn lại.

 

Ngay sau đó, hắn cũng giống như Lý Dĩnh, hoàn toàn sững sờ Ngay tại chỗ!

 

Khiếp sợ!

 

Khiếp sợ không gì sánh được!

 

So sánh với Lý Dĩnh mà nói, vẻ khiếp sợ trên mặt Triệu Hoành còn nhiều hơn.

 

- Di, mọi người xem, sắc mặt Triệu Hoành cũng không đúng!

 

Nhận thấy được sắc mặt Triệu Hoành biến hóa, người chung quanh lại nghị luận, mà Lý Dĩnh đã lập tức đi tới trước người Trần Phàm.

 

Lý Dĩnh còn chưa tới, hương vị trên người đã thổi vào mặt, nhắm thẳng lỗ mũi Trần Phàm chui vào.

 

Khác với Dai Fu, hương thơm trên người Lý Dĩnh cũng không phải hương thơm của cơ thể, mà là hương nước hoa phi thưởng sang quý.

 

Đứng cách Trần Phàm khỏang một thước, Lý Dĩnh lại nhìn Trần Phàm thật sâu, theo sau gương mặt dần dần khỏi phục bình thường, nhàn nhạt cười:

 

- Chào anh, là anh cần ký tên sao?

 

Vô luận là Lý Dĩnh hay Triệu Hoành, biểu hiện quái dị của hai người Trần Phàm đều nhìn thấy rõ, nhưng không hiểu vấn đề bên trong. Lúc này ngạc nhiên nghe được Lý Dĩnh nói như thế, lập tức cười khổ nói:

 

- Lý tiểu thư, là như vậy, người bạn học này của tôi cực kỳ sùng bái cô, muốn xin chữ ký của cô, nhưng lại không dám nói thẳng, cho nên kéo tôi đệm lưng.

 

Lời của Trần Phàm vừa thốt ra, vẻ mặt Tiêu Phong xấu hổ, diễn cảm giống như đang nói:

 

- Kháo, tiểu Phàm! Cậu lại vì nữ nhân đâm huynh đệ ta một đao!

 

Tiêu Phong liều mạng dùng ánh mắt nhìn Trần Phàm oán hận, Lý Dĩnh lại là sửng sốt, tựa hồ Ngay từ đầu nàng hoàn toàn không ngờ Trần Phàm sẽ cự tuyệt.

 

Không chỉ là Lý Dĩnh, dù là Trương Thiên Thiên và một số người khác cũng thật không ngờ điểm này.

 

Thậm chí...trong đó một ít người vì bảo trì phong độ không dám bắt chuyện cùng Lý Dĩnh, vẻ mặt Biểu tình ghen tỵ:

 

- Tiêu tử này thật sự là không biết điều!

 

- Đúng vậy, Lý Dĩnh chủ động ký tên cho hắn, hắn lại có thể chủ động cự tuyệt, thật sự là rất biết giả vờ!

 

Lập tức có người phụ họa.

 

Lời của hai người, Trần Phàm cùng Lý Dĩnh đều nghe được. Trần Phàm không hề tỏ vẻ gì, mà Lý Dĩnh lại lộ ra dáng tươi cười tự giễu, nhẹ nhàng nga một tiếng, diễn cảm cực kỳ mất tự nhiên, giọng nói hơi có vẻ quỷ dị.

 

Chợt nàng kiệt lực điều chỉnh cảm xúc một chút, không hề nói thêm gì với Trần Phàm, trực tiếp xoay người rời đi.

 

- Kháo, tiểu Phàm, cậu có lầm hay không? Lý Dĩnh chủ động ký tên cho cậu, cậu lại có thể cự tuyệt?

 

Mắt thấy Lý Dĩnh rời đi. Tiêu Phong túm Trần Phàm:

 

- Hay là cậu cố ý? Tính toán dùng lạt mềm buộc chặt?

 

- Lạt mềm buộc chặt cái đầu cậu!

 

Trần Phàm bị Tiêu Phong đổ lên đầu sóng ngọn gió có chút buồn bực, tức giận nói:

 

- Tôi không quen biết nàng, hơn nữa chưa từng nghe nàng ca hát, cần nàng ký tên làm gì?

 

Tiêu Phong á khẩu không trả lời được!

 

Mà Trương Thiên Thiên luôn thờ ơ lạnh nhạt với tất cả chuyện này lại thử hỏi:

 

- Trần Phàm, có phải anh nhận thức Lý Dĩnh hay không a? Sao tôi lại cảm thấy ánh mắt nàng nhìn anh rất quái lạ?

 

Lời của Trương Thiên Thiên vừa thốt ra, mấy người Tiêu Phong cũng lập tức nhớ lại một màn quỷ dị vừa rồi, một đám đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn Trần Phàm.

 

Theo bọn họ xem ra, nếu Trần Phàm từng cùng thiên hậu Châu Á xảy ra vụ tai tiếng tình dục nào đó, ngày mai phỏng chừng liền hoàn toàn nổi danh.

 

- Trương đại mỹ nữ, cô Chẳng lẽ chưa từng nghe qua những lời lòng hiếu kỳ hại chết miêu hay sao?

 

Trần Phàm nheo mắt lại, như cười cười nói:

 

- Nhiều người như vậy đang nhìn tôi, cô là muốn đẩy tôi ra đầu sóng ngọn gió, hay là muốn cho tôi bị họ dùng nước bọt làm chết đuối?

 

Làm như đã nhận ra vẻ tức giận che giấu tận sâu trong con ngươi Trần Phàm, trong lòng Trương Thiên Thiên tuy rằng không thoải mái, lại không dám nói thêm gì nữa, mà là giả vờ uống rượu che giấu ý tưởng đích thực trong nội tâm của mình.

 

Đến nỗi mấy người Tiêu Phong tuy rằng tò mò, nhưng cũng không hỏi thêm lời nào.

 

Chính là...vô luận là Trần Phàm, hay là người bên cạnh hắn đều nhận thấy được. Triệu Hoành đang được vây quanh bên kia, sẽ thường thưởng đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm.

 

Không khí tựa hồ như đã khôi phục lại bình thường, duy nhất khác nhau chính là, phía trước mấy người Trần Phàm bị mọi người khinh nhờn trong nháy mắt lại biến thành tiêu điểm buổi party.

 

Nhất là Trần Phàm, vốn đầu tiên hắn được Trương Thiên Thiên chủ động chào hỏi, sau lại có Lý Dĩnh chủ động tặng chữ ký...hơn nữa hắn còn trực tiếp cự tuyệt!

 

Không biết qua bao lâu, đàn dương cầm trong đại sảnh cũng đã ngừng lại, cơ hồ tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về hướng cửa thang lầu.

 

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Tô San trong bộ váy trắng liền áo đi cùng dì Điền chậm rãi từ trên lầu đi xuống.

 

Bộ áo váy màu trắng vốn do một vị đại sư nổi tiếng tại Hong kong đích thân làm ra, mặc trên người Tô San có vè thập phần vừa người, thanh lịch mà không hề mất vẻ phấn chấn.

 

Nhưng...nàng thân là diễn viên buổi party hôm nay, tựa hồ cũng không vui, nụ cười trên mặt có chút gượng ép không nói. đôi mày thanh tú hơi cau lại, giống như là bị ủy khuất.

 

Nhưng nàng che giấu rất khá, người bình thường khó phát hiện ra.

 

Dần dần, dần dần, Tô San cùng dì Điền đi xuống cầu thang, đi tới một sân khấu được bố trí tạm thời trong đại sảnh, tiếp nhận phục vụ đưa lên microphone, nỡ nụ cười hơi có vè gượng ép:

 

- Cảm tạ các bạn đêm nay đã đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của tôi, hi vọng các bạn có thể có một buổi tối thật vui vẻ ở nơi này!

 

Ba ba!

 

Thanh âm Tô San vừa hạ xuống, Ngay cả Trần Phàm bên trong tất cả mọi người đều vỗ tay.

 

Cùng lúc đó, một người phục vụ đẩy xe bánh kem đi tới trước mặt Tô San, mở ra cắm nến, thuần thục đốt lên, tổng cộng mười chín cây.

 

Khi người phục vụ châm cây nến cuối cùng, đèn trong đại sảnh bỗng nhiên tắt ngấm, ca khúc sinh nhật du dương liền vang lên.

 

- Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.

 

Chợt tiếng ca của mọi người cũng vang lên, mỗi người đều vỗ tay, đi theo tiết tấu, tặng cho Tô San lời chúc phúc chân thành nhất.

 

Trên bậc thang, nguyên bản Tô San đang tâm tình không tốt, nghe được tiếng hát chúc mừng sinh nhật của mọi người, trong lòng nhất thời cảm thấy cảm động, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười phát ra tận sâu trong nội tâm lần đầu tiên trong đêm nay.

 

Trước khi xuống lầu, nàng đã nhìn thấy được Trần Phàm, biết chỗ đứng của hắn, nhưng vẫn cố ý không tiếp xúc với ánh mắt của hắn.

 

Lúc này thấy ca khúc đã sắp kết thúc, nàng nhịn không được dùng khóe mắt liếc nhìn Trần Phàm.

 

Tựa hồ...nàng muốn nhìn thấy bộ dạng Trần Phàm hát bài hát mừng sinh nhật cho nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại

 

Ngay sau đó, nụ cười trên mặt nàng nhất thời cứng ngắc lại!

 

Cách đó không xa, Trần Phàm cũng không cùng những người khác ca hát, mà là cúi đầu, cũng không biết đang làm gì.

 

Nhìn thấy một màn như vậy, nụ cười trên mặt Tô San lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại vẻ mặt ủy khuất, cái mũi có chút lên men...

 

Nàng rõ ràng nhớ kỹ, khi nãy bảo tiêu giao danh sách quà tặng cho nàng, cũng không có tên Trần Phàm.

 

Đây cũng chính là nói, trong toàn bộ khách nhân đến hôm nay, Trần Phàm là người duy nhất không tặng quà.

 

Hắn không biết sinh nhật của mình cũng không sao, không tặng quà sinh nhật cũng không sao, nhưng...vì sao Ngay cả bài hát chúc sinh nhật hắn cũng không muốn hát tặng cho mình?

 

Hắn thật sự có xem mình là vị hôn thê của hắn không?

 

Dưới ánh nến, thân thể mềm mại của Tô San hơi run rẩy lên...