TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 40: Khiêu chiến

Khi tia nắng mặt trời cuối cùng vừa lui khỏi đường chân trời, sắc trời đột nhiên ảm đạm xuống tới, sân bay Phổ Đông tại Đông Hải cơ hồ cùng lúc sáng rực ánh đèn. ánh đèn sáng ngời chiếu sáng mỗi ngõ ngách trong sân bay, giống như đang giữa ban ngày, có thể cho người ta hoàn toàn nhìn thấy hết thảy cảnh tượng bên trong.

 

Là một trong hai phi trường quốc tế lớn nhất Đông Hải, số lượng hành khách đi lại qua phi trường quốc tế Phổ Đông mỗi ngày hết sức kinh người, chẳng những có máy bay hành khách đến từ các nơi trên toàn cầu, còn có đủ loại máy bay thương vụ của những tập đoàn lớn.

 

Khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn, một chiếc máy bay thương vụ từ Anh quốc vững vàng đáp xuống đường băng sân bay.

 

Theo quá trình hạ cánh của máy bay mà xem, có thể xác định, lái phi cơ chính là một phi công rất ưu tú.

 

Trên thực tế. đúng là như vậy, phi công lái chiếc phi cơ đến từ Anh quốc này đã từng đi lính trong không quân Anh quốc, hơn nữa còn là viên phi công át chủ bài.

 

Sau khi phi cơ dừng ồn, cửa cabin mở ra, một gã thanh niên mặc âu phục Armani, sau lưng có vài tên đại hán đeo kính râm đi cùng, chậm rãi bước xuống phi cơ.

 

Cùng lúc đó, một nữ lang tóc vàng mặc đồ công sở, đeo kính gọng vàng mỉm cười đi tới.

 

- Grimm thiếu gia.

 

vẻ mặt nữ lang tóc vàng đầy sùng bái nhìn thanh niên chào hỏi.

 

Thanh niên được nữ lang tóc vàng gọi là Grimm, có một mái tóc ngắn màu nâu, gương mặt trái xoan, mũi cao thẳng. đôi mắt màu lam thâm thúy mà hừu thần.

 

Đối mặt lời chào hỏi của nữ lang tóc vàng dáng người nóng bỏng. ánh mắt của hắn cũng không hề dừng lại trên người nàng, thậm chí cũng không hề nhìn thẳng nàng lần nào, mà thản nhiên hỏi:

 

- Helen, chuyện tôi dặn cô làm xong rồi chứ?

 

- Dạ. Grimm thiếu gia, tôi đã làm theo lời dặn của ngài, mua một biệt thự tại Tử Viên, hơn nữa cũng đã vận chuyển xe thể thao của ngài từ London theo đường hàng không đưa tới, trước mắt đã lắp rắp xong. Mặt khác, đêm nay tôi đã bao nhà hàng Paran Italy cho ngài.

 

Helen cung kính đáp.

 

- Làm không tệ, chờ lần này cô trở về, tôi nghĩ cô có thể đến công tác ở bên cạnh tôi.

 

Trên gương mặt lạnh lùng của Grimm rốt cục lộ ra vẻ mỉm cười nhàn nhạt. Nguồn truyện:

 

Nhưng...vẻ mỉm cười nhàn nhạt này lại làm cho Helen trở nên vô cùng kích động.

 

ở trong trí nhớ của nàng. Grimm thiếu gia rất ít cười.

 

Sau đó, Grimm cũng không tiếp tục nói chuyện với nữ lang tóc vàng, mà cùng vài tên đại hán to con chui vào trong một chiếc Lincoln, ngoại trừ hắn cùng cận vệ, những bảo tiêu khác cũng chui vào mấy chiếc xe Benz chung quanh.

 

về phần Helen, nàng cũng không biết nên lên chiếc xe nào.

 

- Helen, lên đây đi, tôi lần đầu tiên tới đây, tôi muốn cô giới thiệu một chút về quốc gia thần kỳ này cho tôi nghe.

 

Grimm thấy nữ lang tóc vàng không lên xe, liền quay kính xe xuống, vẫy vẫy tay.

 

Trong con ngươi Helen lại lộ ra kích động khó thể che giấu. Nhưng nàng rất nhanh liền bình tĩnh lại, lúc bước đi đều rất vững vàng.

 

Điều này cho thấy tố chất tâm lý của nàng rất khá. đồng dạng nàng cũng biết mình và Grimm thuộc về hai đường thẳng song song vĩnh viền cũng không khả năng gặp nhau, nàng biết Grimm đến Đông Hải là vì Dai Fu.

 

Không biết qua bao lâu. đoàn xe dừng lại trước nhà hàng số 1376 ở đường tây Nam Kinh.

 

Dần đầu xuống xe trước là đại hán ngồi ở mấy xe Benz, bọn họ vừa xuống xe, ánh mắt mẫn tuệ quét mắt nhìn khắp bốn phía một lần, xác định không có bất kỳ nguy hiểm nào, cầm bộ đàm nói gì đó.

 

Theo sau, tài xế lái chiếc Lincoln xuống xe, cúi đầu mở cửa xe cho Grimm, một loạt trình tự ngay ngắn trật tự, vừa nhìn liền biết từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

 

Helen biết điều xuống xe trước, đứng đối diện cận vệ của Grimm. đồng dạng khom mình, vẻ mặt tươi cười thật mê người.

 

Grimm chậm rãi xuống xe, giơ cổ tay nhìn thoáng qua Thời gian, sau đó với sự vây quanh của nhóm người đi vào nhà hàng.

 

Chính tông, cao nhã, thể diện, có thưởng thức.

 

Đây là sự hình dung chân thực về nhà hàng Paran Italy.

 

Trong phòng ăn, hoàn cảnh tao nhã, phục vụ mặc trang phục thống nhất trên mặt lộ vẻ mỉm cười đầy chức nghiệp. Dưới sự dẫn dắt của phục vụ, Grimm đi vào bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, bên ngoài cửa Sổ chính là đường Nam Kinh phồn hoa đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước.

 

Nhìn lướt qua bóng đêm mê người bên ngoài cửa sổ, trên gương mặt lạnh lùng của Grimm lộ ra diễn cảm thỏa mãn, hắn hơi suy tư một thoáng, nói:

 

- Helen, giúp tôi gọi điện thoại cho tiểu thư Dai Fu.

 

Nói đến hai chữ Dai Fu, giọng nói của Grimm hơi có chút kích động.

 

Đúng vậy, là kích động!

 

Đối với hắn mà nói, mặc dù làm vụ làm ăn kiếm được hơn ngàn vạn Euro, chỉ sợ cũng sẽ không kích động. Nhưng chỉ vì gọi điện thoại cho Dai Fu, hắn liền kích động.

 

Thực hiển nhiên. Dai Fu ở trong lòng hắn có địa vị rất trọng yếu.

 

Helen rất nhanh chuyển thông điện thoại, sau đó đưa điện thoại di động cho Grimm.

 

Grimm hơi điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nhếch chân bắt chéo, che giấu vẻ khẩn trương trong con ngươi, chờ đợi điện thoại.

 

Rất nhanh, điện thoại chuyển máy, trong điện thoại truyền ra thanh âm rung động lòng người của Dai Fu:

 

- Grimm, tôi chỉ còn năm phút là đến phòng ăn.

 

- Dai Fu xinh đẹp, cảm tạ cô đáp ứng lời mời của tôi, tôi cảm giác sâu sắc vinh hạnh và may mắn.

 

Thanh âm của Grimm trầm thấp mà tràn ngập từ tính, mang theo lực xuyên thấu vô hình:

 

- Tôi chờ cô.

 

Không có Tiếng trả lời, bên kia điện thoại Dai Fu trực tiếp cúp máy.

 

Nghe bên trong truyền ra thanh âm "đô đô", sắc mặt Grimm thoáng biến đổi. Nhưng sau đó hắn lại nhớ ra điều gì đó, lộ ra một nụ cười tự tin.

 

Dưới ánh đèn, nét tươi cười của hắn thật mê người, giống như đèn sáng trong đêm đen, làm cho Helen không khỏi rơi vào si mê.

 

Năm phút sau. Dai Fu đến phòng ăn, khi thấy trong phòng chi có một mình Grimm thì Dai Fu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng rất rõ ràng, lấy thân phận của Grimm. đừng nói bao cả nhà hàng này, dù bao cả khách sạn cũng chẳng có gì là lạ.

 

Mắt thấy Dai Fu đi vào, Grimm thật thân sĩ đứng lên, mỉm cười nghênh đón nàng.

 

- Grimm, anh trở nên càng mê người, tôi nghĩ. London khẳng định sẽ có rất nhiều cô gái bởi vì nhớ anh mà không thể bình yên đi vào giấc ngủ đấy.

 

Dai Fu thật thản nhiên ngồi đối diện Grimm, tao nhã bắt chéo chân, mỉm cười nói.

 

Grimm cười:

 

- Dai Fu, cảm tạ lời ca ngợi của cô, tôi nghĩ, các nàng tưởng niệm cũng không bằng lời ca ngợi của cô.

 

- Tốt lắm Grimm. đừng cho phục vụ đưa thức ăn lên, tôi không đói bụng, hơn nữa tôi đang giảm cân, tôi sẽ không ăn.

 

Dai Fu nhìn thấy phục vụ chậm rãi hướng bên này đi tới, lập tức nói.

 

Trên mặt Grimm hiện lên tia mất tự nhiên, chợt hắn thứ hỏi:

 

- Dai Fu thân ái, chi là ăn bừa cơm mà thôi, không cần...

 

- Thật xin lỗi. Grimm, anh hẳn nên biết về tôi, tôi làm ra quyết định sẽ không thay đổi.

 

Dai Fu thản nhiên đáp lại, trong giọng nói lộ ra vẻ cường thế không hề che giấu.

 

- Được rồi.

 

Grimm thở dài. đứng dậy nói khẽ gì đó với phục vụ, phục vụ chợt ngẩn ra, sau đó mỉm cười rời đi.

 

Có lẽ thái độ không chút nể tình của Dai Fu làm Grimm xấu hổ, hắn nhất Thời thật không biết nên nói gì cho phải.

 

Trong phòng ăn quanh quẩn Tiếng đàn dương cầm thật chậm rãi mà tao nhã, không khí có chút quỷ dị.

 

- Grimm, nếu như tôi không đoán sai, lần này anh tới Đông Hải, là vì khiêu chiến tôi, đúng không?

 

Mắt thấy Grimm không nói lời nào, Dai Fu chủ động mở miệng.

 

Đối với việc Dai Fu có thể đoán được điểm này, Grimm cũng không cảm thấy kinh ngạc, Nhưng vẫn có chút xấu hổ:

 

- Dai Fu thân ái, xin tha thứ sự mạo muội của tôi, cũng xin tha thứ sự xúc động của tôi, tôi thật sự không thể khống chế chính mình.

 

- Tôi hiểu được.

 

Dai Fu Bỗng nhiên dùng một loại giọng nói quỷ dị đáp.

 

Làm như đã nhận ra sự dị thưởng trong giọng nói của Dai Fu, trong con ngươi Grimm hiện lên một tia kinh dị, Nhưng lại không nói gì thêm.

 

- Năm năm trước, khi lần đầu tiên tôi gặp mặt anh, tôi từng nói qua với anh, nếu anh có thể đua xe thắng tôi, tôi sẽ gả cho anh.

 

Dai Fu nghiêm mặt nói:

 

- Bất quá tôi cũng có nói qua, cơ hội chỉ đến một lần mà thôi...!