Đứng giữa phòng Thức tỉnh Đường Vũ Lân hơi hồi hộp, thỉnh thoảng lại nhìn quanh. Dù sao nó cũng mới chỉ có sáu tuổi, không có cha mẹ đi cùng, tới một nơi lạ lẫm, làm sao bình tĩnh được?
Đúng lúc này, bàn tay Truyền Linh Sư bỗng sáng lên một luồng sáng trắng nhu hòa đã thu hút sự chú ý của nó.
Luồng sáng trắng đó, là Hồn Lực trong truyền thuyết có phải không? Chỉ có Hồn Sư mới có năng lượng cường đại đó đúng không?
Truyền Linh Sư đưa tay phải điểm lên không trung một cái, luồng sáng trắng trên hai tay ông ta bay vèo lên không, nở rộ như pháo hoa.
Từng đường vân đẹp đẽ huyễn hoặc sáng lên, bắt đầu từ trần nhà, kéo dần xuống bốn vách tường, chúng như được khôi phục sức sống, trở nên có sinh mạng, tràn về phía dưới chân Đường Vũ Lân, tất cả hào quang cuối cùng hội tụ cả vào người nó.
Một luồng hơi ấm với một chút tê dại từ gan bàn chân truyền vào cơ thể, làm cơ thể nho nhỏ của Đường Vũ Lân khẽ run run, ngay sau đó, nó cảm thân cả người như bị điện giật.
Mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, vài bức hình ảnh không ngừng lóe lên trong đầu, nó muốn nhìn cho rõ ràng, nhưng chỉ thấy được những quang ảnh lưu động, hình như cũng nhìn thấy, nhưng không thể nào nhớ được.
Cả người Truyền Linh Sư trước mặt đều được bao phủ trong quầng sáng trắng, nhờ tác dụng của nghi thức thức tỉnh, Võ Hồn của nó đã sắp thức tỉnh.
"A ——" Đường Vũ Lân kêu lên một tiếng, dọa Truyền Linh Sư nhảy dựng, bình thường, lúc con nít thức tỉnh Võ Hồn, sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều, chỉ có một ít những đứa trẻ thân thể quá yếu ớt không chịu nổi năng lượng trùng kích thì mới gặp nguy hiểm.
Thân thể Truyền Linh Sư lóe lên một cái, đã tới trước mặt Đường Vũ Lân, nếu quả thật có điểm không ổn, ông ta sẽ kết thúc nghi thức ngay tức khắc, để đảm bảo Đường Vũ Lân được an toàn.
Ở khoảng cách gần, ông ta kinh ngạc nhận ra ở trên trán Đường Vũ Lân có một đường vân màu vàng lóe lên một cái, sau đó nó như cái lưới, tràn xuống tứ chi thằng bé.
Đây là Võ Hồn gì? Truyền Linh Sư này đã có thâm niên rất dày dặn, đã thức tỉnh ngàn vạn đứa bé, nhưng hiện tượng trên người Đường Vũ Lân thì đây là lần đầu tiên ông ta mới nhìn thấy.
Một luồng năng lượng yếu ớt từ người Đường Vũ Lân tỏa ra, năng lượng đó xuất hiện từ bụng thằng bé, đó là nơi sinh ra Hồn Lực, năng lượng chấn động không mạnh, nhưng thật sự tồn tại.
Điều này làm cho Truyền Linh Sư rất vui, đây rõ ràng là có được Hồn Lực Võ Hồn rồi, nhiều khi, làm nghi thức suốt cả ngày, cũng không gặp được đứa bé nào có được Hồn Lực, hôm nay vận khí thực là tốt đây. Nhưng mà, Võ Hồn của thằng bé này, rốt cuộc là cái gì vậy?
Đường vân hình lưới màu vàng đã biến mất, như chưa bao giờ xuất hiện, Đường Vũ Lân hai mắt nhắm nghiền, như đang chịu đựng cái gì đó rất đau đớn, nó từ từ đưa tay phải lên.
Lòng bàn tay hướng về phía trước, một vầng sáng màu lam nhạt từ lòng bàn tay tỏa ra ngoài, sau đó, vài cọng cỏ nhỏ màu lam nhạt lặng lẽ chui ra, đong đưa nhè nhẹ, tỏa ra chấn động năng lượng yếu ớt.
"Lam Ngân Thảo?" Truyền Linh Sư đầy thất vọng, nhưng sau đó thay bằng sự kinh ngạc. Ông ta đã nhìn thấy Võ Hồn Lam Ngân Thảo rất nhiều, đây là một loại phế Võ Hồn tiêu chuẩn! Lam Ngân Thảo ở Đấu La Đại Lục, ở Tinh La Đại Lục và Thiên Đấu Đại Lục, là một loại cỏ rất tầm thường, trong bãi cỏ của Hồng Sơn Học Viện cũng tha hồ mà nhìn thấy. Vấn đề là ở chỗ, tại sao loại phế Võ Hồn này lại có Hồn Lực cộng sinh xuất hiện?
Đau quá! Đầu Đường Vũ Lân đau đớn, cảm thấy thân thể nó như bị xé nát ra.
Lúc luồng ấm áp truyền vào người, nó chỉ thấy cả người tê dại, còn có một chút sảng khoái, nhưng rất nhanh sau đó, từ trong xương cốt tuôn ra một luồng khí cực nóng, luồng khí nóng đó điên cuồng đi chuyển, phá phách khắp nơi trong người nó, nó cảm thấy bị bụng chướng lên, như nứt ra làm nó đau tới mức không thở được.
Cả người nó, chỗ nào cũng có cảm giác bị xé rách, xương cốt, cơ bắp, làn da, không chỗ nào không đau.
Lâu thật lâu sau, sự đau đớn đó mới giảm dần, từ lòng bàn tay truyền tới một cảm giác ấm áp, nó mở mắt ra.
Một cây cỏ màu lam nhạt, xanh um tươi tốt đang lay động trong lòng bàn tay nó, Lam Ngân Thảo?
Đường Vũ Lân tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nó nhớ rất rõ mình đang làm cái gì, nên hiểu ngay ra vấn đề, "Lam Ngân Thảo? Là Võ Hồn của con?"
Tuy không chính thức được học về tri thức Võ Hồn, nhưng nhận thức cơ bản nhất nó vẫn có, nên nó biết, Lam Ngân Thảo là một loại phế Võ Hồn, còn là loại phế phẩm nhất.
"Ừ, đúng vậy, nó chính là Võ Hồn của con." Truyền Linh Sư mỉm cười, trong ánh mắt có chút tiếc hận.
Có được Hồn Lực , đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Võ Hồn là Lam Ngân Thảo thì. . .
Môi Đường Vũ Lân run run, trong lòng buồn rầu đau khổ, chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng mình lại chỉ có phế Võ Hồn.
"Bé con, đừng đau lòng, con có Hồn Lực cộng sinh đó." Truyền Linh Sư vội nói.
"Con, con có Hồn Lực?" Đường Vũ Lân kinh ngạc nhìn ông ta.
Truyền Linh Sư khẽ gật đầu, "Ta vừa kiểm tra sơ qua, là Tiên Thiên Hồn Lực cấp ba, tuy không phải là rất tốt, nhưng cũng là có Hồn Lực. Chỉ cần cố gắng, con cũng có thể trở thành một Hồn Sư!"
Đường Vũ Lân ngẩn ngơ, "Có thể ư, nhưng Võ Hồn của con là Lam Ngân Thảo. . ."
Truyền Linh Sư mỉm cười: "Con nghe chưa từng nghe về câu chuyện Đường Môn sao? Tổ sư khai sáng phái Đường Môn có Võ Hồn chính là Lam Ngân Thảo! Hai vạn năm trước, ngài ấy chính là dựa vào loại phế Võ Hồn trong mắt người thường này mà trở thành phong vân một cõi, đánh bại Vũ Hồn Điện tà ác."
Đường Vũ Lân mở to mắt, câu chuyện về tổ sư khai sáng phái Đường Môn làm sao nó chưa nghe thấy! Chuyện về cái vị đại năng trong truyền thuyết đó và chuyện về tháp chủ đầu tiên của Truyền Linh Tháp là hai câu chuyện được kể phổ biến nhất trên đại lục, cũng là những truyền thuyết rất được yêu thích.
"Nhưng mà, Võ Hồn của tổ sư khai sáng Đường Môn không phải là Lam Ngân Hoàng sao?" Đường Vũ Lân chăm chú hỏi.
"Ách. . ." Truyền Linh Sư thoáng lúng túng, tên nhóc này, rõ là không dễ gạt, "Lam Ngân Hoàng chính là do Lam Ngân Thảo tiến hóa mà thành. Nếu con muốn trở thành một Hồn Sư, thì cố gắng lên."
Đường Vũ Lân cắn môi, "Cảm ơn ngài, Truyền Linh Sư đại nhân."